QUÂN ĐOÀN HỦY DIỆT TẬP 2: HOÀNG TỬ KIM KHI - Trang 125

“Thằng bé không sợ đâu, Anne.” Người đàn ông cười và đặt cậu bé

xuống và xoa đầu nó. “Hoàng tử của ta…”

Cảm giác thù hận bùng lên trong tim Starkweather, mạnh mẽ tới độ

đánh bật Tessa, để cô một lần nữa bị cuốn trong bóng tối. Cô ngờ ngợ
hiểu đang có chuyện gì. Starkweather đã bị lão suy, mất đi nhiều sợi dây
liên kết ý nghĩ và kí ức. Những kí ức đến rồi đi trong đầu lão dường như
ngẫu nhiên. Nỗ lực hết mức, cô cố hình dung ra gia đình Shade một lần
nữa, và thoáng thấy một kí ức – một căn phòng bị lục tung, bánh răng,
cam và những mảnh kim loại vung vãi khắp nơi. Màu dầu chảy thẫm như
màu máu, và xác người đàn ông da màu lục và người đàn bà tóc lam nằm
giữa đống hoang tàn. Rồi cảnh tượng đó cũng biến mất, và cô thấy hết
lần này tới lần khác gương mặt cô bé trong bức chân dung treo trên cầu
thang – cô bé có mái tóc vàng và vẻ ngoài bướng bỉnh – thấy cô bé cưỡi
con ngựa lùn, thấy cô bé la hét và quằn quại đau đớn khi thanh stele vẽ
lên nước da trắng tái những chữ Ấn Ký đen thẫm. Cuối cùng, Tessa thấy
mình xuất hiện trong thánh đường tù mù của Học Viện York, và cô cảm
nhận được cơn bàng hoàng của lão chạy khắp người, mạnh tới độ nó
đánh bật cô khỏi cơ thể lão và về lại cơ thể mình.

Tiếng lanh canh khe khẽ vang lên khi cái cúc rơi khỏi tay cô. Tessa

ngẩng đầu và nhìn vào gương bàn trang điểm. Cô lại là mình, và vị đắng
trong miệng được thay bằng vị máu do cô cắn vập vào môi.

Cô đứng lên mà thấy người rệu rã, và tới bên cửa sổ, mở ra để không

khí mát mẻ của buổi đêm phả vào cơ thể mướt mát mồ hôi. Trời đêm
ngoài kia đen kịt, hiu hiu gió và cánh cổng đen của Học Viện dường như
lù lù dưới cô, châm ngôn trên đó giờ nói với cô thêm rõ về sự ngắn ngủi
của đời người và cái chết. Cô bắt được một thoáng chuyển động. Cô nhìn
xuống và thấy một bóng hình trắng nhờ ngước lên nhìn từ cái sân bên
dưới. Một gương mặt, biến dạng nhưng vẫn nhận ra được, bà Dark.

Cô thở dốc và theo bản năng giật lùi lại, rời khỏi tầm cửa sổ. Cô

choáng váng, lắc đầu quầy quậy, tay nắm chặt lấy bậu cửa, và lại thò đầu
ra, hoảng sợ nhìn xuống…

Nhưng sân trống trải, chẳng có gì chuyển động ở dưới đó ngoài

những cái bóng cây. Cô nhắm mắt rồi từ từ mở ra, đặt tay lên thiên sứ
mặt dây chuyền. Cô tự nhủ dưới đó chẳng có gì hết, chỉ là do cô tưởng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.