‘Ồ đúng rồi, con bị đầu độc; này mẹ hãy dọn giường cho nhanh
Tim con đau thấu đất trời; và con chỉ muốn ngả lưng nằm dài.’”
“Em cược trước đây người phụ nữ này là sát thủ chuyên dùng mấy bài
hát bi thảm để giết người quanh khu Seven Dials,” Will nói. “Và em ước
gì chị ta không hát về chuyện đầu độc ngay sau khi chúng ta vừa ăn
xong.” Anh liếc sang nhìn Tessa. “Không phải em nên thay sang đồ đi
săn sao? Hôm nay em không phải tập cùng lũ khùng nhà Lightwood à?”
“Đúng, sáng nay, nhưng em không cần thay đồ. Bọn em sẽ học phóng
dao,” Tessa nói, khá ngạc nhiên vì mình có thể nói chuyện lịch sự và
hiền hòa với Will sau sự kiện tối qua. Chiếc khăn tay của Cyril bị dính
máu Will vẫn nằm trong ngăn kéo tủ quần áo của cô; cô nhớ hơi ấm môi
anh bên tay cô, và vội nhìn đi nơi khác.
“May thay anh phi dao rất cừ.” Will đứng lên và chìa tay cho cô. “Đi
nào; Gideon và Gabriel sẽ phát điên lên nếu anh giám thị buổi học, và
sáng nay anh đang có hứng làm kẻ nào đó phát rồ.”
Will đã đúng. Sự hiện diện của anh trong buổi học dường như ít ra
cũng chọc cho Gabriel nổi quạu, nhưng Gideon vẫn dửng dưng lãnh đạm
như mọi khi. Will ngồi trên băng ghế thấp kê dọc một bức tường và ăn
táo, đôi chân dài duỗi thẳng ra trước, thi thoảng lại đưa ra lời khuyên mà
Gideon sẽ lờ đi, còn Gabriel nghe lại như bị thụi một phát vào ngực.
“Cậu ta có nhất thiết phải ở đây không?” Gabriel càu nhàu với Tessa
vào lần thứ hai anh suýt làm rơi dao lúc đưa cho cô. Anh ta đặt một tay
lên vai cô, chỉ cô đích ngắm – một vòng tròn đen vẽ trên tường. Cô biết
anh ta muốn cô nhắm tới Will hơn nhiều. “Cô không thể bảo cậu ta đi
chỗ khác được à?”
“Sao tôi phải bảo chứ?” Tessa hỏi. “Will là bạn tôi, còn anh lại là
người tôi không ưa.”
Cô phi dao. Nó trật mục tiêu mất chục phân, cắm vào phần tường sát
sàn.
“Sai rồi, cô vẫn chúc mũi dao xuống nhiều quá – và cô nói không ưa
tôi nghĩa là sao?” Gabriel vừa hỏi vừa đưa cô một con dao khác như thể
theo phản xạ, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra khá ngạc nhiên.