Học Viện này. Và tôi đã tát em trai anh...” Họng cô như nghẹn lại. “Cô
Branwell hẳn sẽ thất vọng lắm khi biết chuyện.”
“Vớ vẩn. Đáng đời nó. Và chẳng mấy liên quan gì tới mối thù truyền
kiếp giữa hai gia đình cả.” Gideon hờ hững xoay dao trong tay và nhét
vào thắt lưng. “Charlotte hẳn sẽ tăng lương cho cô khi biết chuyện.”
Sophie lắc đầu. Họ chỉ cách ghế băng vài bước; cô ngồi phịch xuống
vì thấy kiệt sức. “Anh không hiểu Charlotte. Cô chủ thấy cần phải huấn
luyện tôi.”
Gideon cũng ngồi xuống – không phải bên cạnh, mà ở đầu kia, xa cô
nhất có thể. Sophie không biết cô có nên hài lòng hay không. “Cô
Collins này,” anh nói. “Cô nên biết điều này.”
Cô đan tay vào nhau. “Điều gì?”
Anh hơi chồm lên trước, đôi vai rộng dồ lại. Cô có thể thấy những
đốm xám trong đôi mắt màu lục của anh. “Khi bố tôi gọi tôi từ Madrid
về,” anh nói. “Tôi không muốn về. Tôi chưa từng hạnh phúc nơi Luân
Đôn này. Nhà tôi trở nên kinh khủng kể từ ngày mẹ mất.”
Sophie chỉ nhìn. Cô không nghĩ được lời nào. Anh là Thợ Săn Bóng
Tối và là một quý ông, thế nhưng anh có vẻ đang tâm sự với cô. Kể cả
Jem, một con người tốt bụng tử tế, cũng chưa từng làm vậy.
“Khi tôi nghe về việc huấn luyện, tôi nghĩ thế chỉ tổ phí thời gian rồi.
Tôi tưởng tượng ra hai cô gái ngu ngốc dù có dạy kiểu gì cũng chẳng
thèm để vào đầu. Nhưng cả cô Gray và cô đều không giống như tôi hằng
tưởng tượng. Tôi nên nói với cô rằng mình từng huấn luyện những Thợ
Săn Bóng Tối trẻ tuổi ở Madrid. Và chỉ vài người là có khả năng thiên
bẩm như cô. Cô là một học viên có tài, và tôi rất vui được dạy cô.”
Má Sophie đỏ bừng. “Anh nói thật chứ?”
“Thật. Tôi ngạc nhiên theo hướng tốt khi lần đầu tiên tới đây, và lần
tiếp rồi tiếp nữa. Tôi mong chờ ngày lên lớp. Chân thành mà nói kể từ
khi về nhà, tôi ghét mọi điều ở Luân Đôn trừ những giờ ở đây, với cô.”
“Nhưng anh thường nói ‘ay Dios mio’ mỗi lần tôi làm rớt dao...”
Anh cười tươi. Nụ cười làm gương mặt anh bừng sáng, thay đổi.
Sophie trố mắt nhìn. Anh không đẹp theo kiểu Jem, mà rất nam tính,