nham nhở và lấm bùn, áo khoác bị xé rách tươm, bùn đóng bánh trên đôi
giày. Tóc Will dựng không theo trật tự nào, mặt chằng chịt cả tá vết
xước, như thể anh vừa bị cả tá mèo hoang đồng loạt tấn công.
“Tôi rất xin lỗi, thưa ông.” Archer buồn bực nói. “Cậu ta xô tôi sang
bên.”
“Magnus,” Will nói. Anh đang cười rất tươi. Magnus từng thấy Will
cười, nhưng đây là nụ cười thật sự. Nó thay đổi gương mặt Will, bỏ đi sự
lạnh lẽo, thêm sự nồng ấm lên vẻ đẹp của chàng trai này. “Bảo hắn cho
tôi vào đi.”
Magnus vẫy tay. “Để cậu ta vào, Archer.”
Gã người ký sinh nhăn nhó, rồi cửa đóng sầm đằng sau Will.
“Magnus!” Anh lảo đảo rảo bước về phía lò sưởi, rồi dựa vào bệ lò.
“Anh sẽ không tin…”
“Suỵt,” Magnus nói, cuốn sách vẫn tì trên đầu gối. “Nghe này:
Tôi chán ngấy nước mắt và tiếng cười
Cùng đám người than van cười ngất
Về những chuyện biết đâu sẽ đến
Bởi con người gặt quả do gieo nhân.
Tôi chán ngấy ngày đêm và giờ giấc
Chán cành lộc tàn nơi hoa dại ngoài kia,
Chán dục vọng, mơ mộng và quyền uy
Chán tất cả, giờ tôi chỉ muốn ngủ.”
“Swinburne,” Will dựa bên lò sưởi nói. “Quá ủy mị và được tâng bốc
quá đáng.”
“Cậu không biết sống bất tử là ra sao.” Magnus ném cuốn sách sang
bên và ngồi dậy. “Vậy cậu muốn gì nào?”
Will xắn tay áo. Magnus nuốt tiếng kêu ngạc nhiên xuống. Cẳng tay
Will có một vết xước dài, sâu, chảy rất nhiều máu. Máu ứa xuống cổ tay