và lòng bàn tay. Ghim trong vết thương đó như một tinh thể ngập sâu
trong vách hang là một chiếc răng trắng ởn.
“Cái khỉ…” Magnus mở miệng.
“Răng quỷ,” Will nói, hơi thở có phần hổn hển. “Tôi đuổi thằng quỷ
xanh đó vòng khắp Chiswick, nhưng nó thoát được – nhưng đã kịp đợp
tôi. Răng của nó mắc trong tay tôi. Anh có thể dùng nó, đúng không? Để
gọi quỷ ấy?” Anh nhổ cái răng ra. Máu ứa ra chạy xuôi cánh tay anh, nhỏ
tí tách xuống sàn.
“Thảm của Camille đó.” Magnus nạt.
“Đó là máu,” Will nói. “Hẳn cô ta sẽ phát cuồng lên cho coi.”
“Cậu ổn không?” Magnus vui vẻ nhìn Will. “Cậu chảy nhiều máu
quá. Cậu không mang theo thanh stele nào sao? Một chữ rune trị
thương…”
Tôi không quan tâm tới chữ rune trị thương. Tôi quan tâm tới cái
này.” Will bỏ cái răng dính máu vào lòng bàn tay Magnus. “Tìm con quỷ
đó cho tôi. Tôi biết anh có thể mà.”
Magnus bĩu môi chán ghét nhìn xuống. “Rất có thể, nhưng…”
Ánh sáng hắt trên gương mặt Will hấp háy. “Nhưng?”
“Không phải tối nay,” Magnus nói. “Chắc phải mất vài ngày. Cậu
phải kiên nhẫn.”
Will hít một hơi run rẩy. “Tôi không kiên nhẫn nổi. Nhất là sau tối
nay. Anh không hiểu đâu…” Anh lại loạng choạng và phải bám vào bệ lò
sưởi để đứng vững. Hoảng hốt, Magnus đứng dậy khỏi sofa.
“Cậu ổn không đấy?”
Mặt Will lúc trắng lúc đỏ. Cổ tay thì thẫm vết mồ hôi. “Tôi không
biết…” anh thở dốc. “Cái răng. Chắc nó có độc…”
Giọng anh lạc đi. Anh ngã chúi nhủi, mắt trợn toàn lòng trắng. May
mà Magnus đỡ kịp Will trước khi chàng trai kia ngã xuống tấm thảm
dính máu, bế lên và cẩn thận đặt nằm trên ghế.