Tessa, ngồi trên ghế bên cạnh giường Jessamine và day lồng ngực đau
nhức rồi thở dài. Cái áo corset vẫn đang nịt chặt lấy cô, và cô không biết
lúc nào mới được cởi ra; chân cô đau, và tâm hồn cô tổn thương sâu sắc.
Trông thấy Nate giống như bị một con dao xoáy vào vết thương chưa lên
da non. Anh đã khiêu vũ cùng “Jessamine” – tán tỉnh cô – và hờ hững
bàn luận về số phận của Tessa, em gái anh, như thể anh chẳng quan tâm
cuộc đời cô sẽ đi đâu về đâu.
Cô nghĩ hẳn điều đó chẳng có gì phải khiến cô ngạc nhiên, cô chẳng
còn ngạc nhiên về Nate nữa. Nhưng nỗi đau vẫn còn nguyên như cũ.
Và Will – khoảng thời gian ngắn ngủi ngoài ban công với Will là
những giây phút bối rối nhất đời cô. Sau cái cách Will nói chuyện với cô
trên mái nhà, cô đã thề không bao giờ tự ru mình bằng những suy nghĩ
lãng mạn về anh nữa. Anh không phải Heathcliff bí ẩn nuôi trong mình
một khát vọng thầm kín, cô tự nhủ, chỉ là một chàng trai cho rằng cô
không xứng với anh ta. Nhưng cái cách anh nhìn cô ngoài ban công, cách
anh vén tóc cho cô, kể cả cái run rẩy của tay anh khi anh chạm vào cô –
chắc chắn chúng không phải giả.
Nhưng, cô chạm vào anh cũng vậy. Giây phút đó cô không muốn gì
ngoài Will. Không có gì ngoài Will. Nhưng vừa đêm trước cô đã chạm
vào Jem và hôn Jem; cô cảm thấy mình yêu Jem; cô cho anh thấy một
Tessa chưa từng ai thấy. Và giờ khi nghĩ về anh, về sự im lặng của anh
sáng nay, sự vắng mặt của anh trong bữa tối, cô lại nhớ anh, nhớ quay
quắt đến độ không thể dối gạt rằng tình cảm mình dành cho anh không
phải tình yêu.
Ta có thể cùng lúc thật lòng yêu hai người không ? Ta có thể chia tim
mình làm hai không? Hay khoảnh khắc với Will ngoài ban công chỉ là
cơn điên cuồng do ma phiến gây ra? Dưới tác động của thứ đó thì ai
cũng sẽ hành động như vậy nhỉ? Ý nghĩ đó như bóng ma ám ảnh cô.
“Tessa.”
Tessa suýt nhảy bật khỏi ghế. Giọng ấy gần như tiếng thều thào. Đó là
Jessamine. Mắt cô nàng hé mở, ánh lửa bập bùng phản chiếu trong đôi
tròng mắt nâu.