thành với họ! Họ không quan tâm tới bồ, cũng như chẳng quan tâm tới
mình. Chỉ có Nate quan tâm tới mình thôi…”
“Anh trai mình,” Tessa nói bằng giọng chẳng còn mấy kiềm chế, “là
quân sát nhân dối trá vô cảm. Có thể anh ấy đã kết hôn với bồ,
Jessamine, nhưng anh ấy không hề yêu bồ. Thợ Săn Bóng Tối đã giúp đỡ
và bao bọc mình và cả bồ nữa. Thế mà bồ như con chó quay lại đớp họ
ngay khi anh trai mình búng tay. Anh ấy sẽ bỏ rơi bồ, nếu như không giết
bồ trước lúc ấy.”
“Nói dối!” Jessamine gào lên. “Bồ không hiểu anh ấy. Bồ sẽ không
bao giờ hiểu! Linh hồn anh ấy trong sạch và tốt lành…”
“Trong như nước tù ấy,” Tessa nói. “Mình hiểu anh ấy hơn bồ; bồ bị
vẻ đẹp của anh ấy làm cho mờ mắt. Anh ấy chẳng hề quan tâm tới bồ.”
“Nói dối…”
“Mình thấy điều đó trong mắt Nate. Mình thấy cách anh ấy nhìn bồ.”
Jessamine há hốc miệng. “Sao bồ độc ác thế?”
Tessa lắc đầu. “Bồ không thấy sao?” Cô kinh ngạc. “Với bồ thì đấy
chỉ là một trò chơi, như những con búp bê trong ngôi nhà đồ chơi của bồ
- bồ di chuyển chúng, cho chúng hôn hít rồi kết hôn. Bồ muốn một người
chồng bình thường, và Nate hợp quá đi. Bồ không thấy sự phản trắc của
bồ sẽ gây hậu quả gì cho những người luôn yêu thương bồ.”
Jessamine nhe răng; trong giây phút đó cô nàng rất giống một con thú
bị dồn vào đường cùng khiến Tessa suýt nao núng tránh xa. “Mình yêu
Nate,” Jessie nói, “và anh ấy cũng yêu mình. Bồ mới là đứa không hiểu
tình yêu. ‘Ôi, tôi không biết nên chọn Jem hay Will. Tôi nên làm gì
đây?’” Cô nàng the thé nói, và Tessa nóng phừng mặt. “Mortmain muốn
tiêu diệt toàn bộ Thợ Săn Bóng Tối trên đảo Anh thì đã sao? Mình mặc
kệ.”
Tessa há hốc miệng nhìn cô gái kia đúng lúc cửa phòng mở ra, và
Charlotte bước vào. Chị trông mệt mỏi hốc hác, mặc chiếc váy xám rất
giống màu bọng mắt chị, nhưng chị đứng thẳng, đôi mắt trong veo.
Sophie từ sau chị đi tới, hấp tấp như sợ hãi – và một lát sau Tessa hiểu lý