thật.”
Tu Huynh Enoch đặt Kiếm Thánh lên tay Jessamine. Anh ta không
quan tâm cũng chẳng nhẹ nhàng, như thể anh ta không hề coi Jessie là
người. Anh ta buông kiếm và lùi lại; kể cả mắt Jessamine cũng trợn tròn
ngạc nhiên; thanh kiếm dường như cân bằng hoàn hảo trên tay cô, hoàn
toàn không nhúc nhích.
“Đây không phải đồ tra tấn, Jessamine,” Charlotte nói, tay khoanh
trước ngực. “Chúng ta phải dùng nó vì không tin được em sẽ nói thật.”
Chị giơ thư mời. “Thứ này của em, phải không?”
Jessamine không đáp. Cô nàng đang nhìn Tu Huynh Enoch, đôi mắt
mở to và thẫm màu hoảng sợ, ngực phập phồng nhanh. “Em không thể
nghĩ khi có con quái vật đó trong phòng…” Giọng Jessie run run.
Charlotte mím chặt môi, nhưng chị quay sang nói với Enoch vài lời.
Anh ta gật đầu, rồi im lặng lướt khỏi phòng. Khi cửa đóng lại, Charlotte
nói, “Đó. Anh ta đang đợi ngoài hành lang. Đừng nghĩ rằng anh ta sẽ
không bắt được em nếu em muốn chạy, Jessamine.”
Jessamine gật đầu. Trông cô nàng xụi lơ như một con búp bê.
Charlotte phất phơ thư mời trong tay. “Đây là của em, đúng không?
Và do Nathaniel gửi. Bút tích trên thư là của hắn.”
“Đ-đúng.” Có vẻ từ đó bật ra khỏi miệng Jessamine trái ý muốn của
cô nàng.
“Em bí mật gặp hắn từ bao giờ?”
Jessamine ngậm chặt miệng, nhưng môi lại run run. Một lát sau một
tràng bật ra từ miệng cô ấy. Mắt Jessie trợn ngược choáng váng như thể
cô ấy không thể tin mình đang nói. “Anh ấy gửi thư cho em chỉ vài ngày
sau khi Mortmain tấn công Học Viện. Anh ấy xin lỗi vì đã cư xử như thế
với em. Anh ấy nói cảm ơn sự chăm sóc của em và anh ấy không thể
quên sự duyên dáng hay vẻ xinh đẹp của em. Em… em muốn mặc kệ
anh ấy. Nhưng lá thư thứ hai, rồi thứ ba tới… Em đồng ý gặp Nate. Em
rời Học Viện vào nửa đêm và gặp Nate ở công viên Hyde. Anh ấy hôn
em…”