“Bỏ qua đoạn đó đi,” Charlotte nói. “Hắn mất bao lâu để thuyết phục
em làm tay trong cho hắn?”
“Anh ấy bảo mình chỉ làm việc cho Mortmain tới khi có đủ tiền sống
sung túc. Em nói tài sản của em có thể giúp hai đứa sống không phải lo
nghĩ, nhưng anh ấy không chịu. Anh ấy muốn sống bằng tiền do mình
kiếm ra. Anh ấy không muốn ăn bám vợ. Thế không phải cao thượng
sao?”
“Vậy tới lúc đó hắn đã cầu hôn em?”
“Anh ấy cầu hôn vào buổi hẹn thứ hai.” Jessamine nói có vẻ hổn hển.
“Anh ấy bảo biết mình sẽ không bao giờ tìm được một người phụ nữ thứ
hai hợp với anh ấy. Và Nate thề rằng ngay khi kiếm đủ tiền, em sẽ có
cuộc sống em luôn muốn, và bọn em sẽ không phải lo về chuyện tiền
bạc, và rồi chúng em sẽ có con.” Cô sụt sịt.
“Ôi, Jessamine.” Charlotte buồn bã.
Jessamine đỏ mặt. “Đúng mà! Anh ấy yêu em! Anh ấy đã chứng minh
rồi! Bọn em đã kết hôn! Nghi lễ được cử hành hoàn hảo ở nhà thờ với
một giáo sĩ…”
“Có lẽ ở một nhà thờ giả với một tên cà bông mặc đồ giáo sĩ,”
Charlotte nói. “Em có biết gì về đám cưới của người phàm không,
Jessie? Em có biết một đám cưới hợp cách là thế nào không? Chị dám
thề Nathaniel Gray không hề coi em là vợ hắn.”
“Anh ấy có, có, có mà,” Jessamine hét và cố vứt Kiếm Thánh đi. Nó
bám dính vào tay cô nàng như bị đóng đinh tại chỗ. Giọng cô nàng lên
quãng tám. “Em là Jessamine Gray!”
“Em là phản đồ của Clave. Em còn nói gì với Nathaniel nữa?”
“Tất cả,” Jessamine thở dốc. “Mọi người tìm Mortmain ở đâu, liên hệ
với kẻ nào trong Thế Giới Ngầm để tìm ông ta. Chính vì thế ông ta
không xuất hiện ở nơi chị tìm. Em cảnh báo ông ta về chuyến đi tới
York. Vì thế ông ta cho người máy tới căn nhà của gia đình Will.
Mortmain muốn dọa mọi người biết điều mà dừng cuộc truy bắt. Ông ta
coi tất cả là thứ ruồi bọ vo ve khó chịu. Nhưng ông ta không sợ mọi