biết mà.”
Jessamine hằn học nhìn cô. “Bồ biết không, anh ấy ghét bồ,” Jessie
nói. “Anh ấy bảo cả đời anh ấy bồ chỉ toàn coi thường anh ấy, bồ và dì
bồ cùng những quy chuẩn đạo đức tinh lẻ ngu ngốc, phán xét mọi chuyện
anh ấy làm. Luôn bảo anh ấy phải làm gì, không bao giờ để anh ấy được
tự do theo ý mình. Bồ biết anh ấy nói gì về bồ không? Anh ấy…”
“Tôi không quan tâm,” Tessa nói dối; giọng cô hơi run. Dù cho bao
chuyện xảy ra, nghe anh trai ghét mình vẫn làm cô tổn thương hơn cô
tưởng. “Anh ấy bảo tôi là gì nào? Sao tôi có quyền năng này?”
“Anh ấy bảo bố bồ là quỷ,” Môi Jessamine nhếch lên. “Còn mẹ bồ là
Thợ Săn Bóng Tối.”
Cửa khẽ mở, nhẹ tới độ nếu Magnus không ngủ chập chờn thì hẳn
tiếng động đã chẳng đánh thức được anh.
Anh ngước lên. Anh đang ngồi trên cái ghế bành gần lò sưởi, còn chỗ
ưa thích trên sofa đã bị Will chiếm mất. Will, trong cái áo sơ mi lấm
máu, đang ngủ sâu nhờ thuốc và để phục hồi. Cẳng tay anh chàng bị
băng tới khuỷu, má đỏ lựng, đầu gối lên cánh tay không bị thương. Cái
răng Will nhổ ra từ cánh tay nằm trên cái bàn nhỏ bên cạnh, sáng lên như
ngà voi.
Cửa phòng khách mở phía sau Will. Và ở đó, đứng tại ngưỡng cửa, là
Camille.
Cô mặc một chiếc áo choàng đi đường bằng nhung đen bên ngoài
chiếc váy màu lục sáng làm nổi bật màu mắt. Tóc cô bới cao đeo xước
gắn ngọc lục bảo, và trong lúc anh quan sát, cô cố tình từ từ cởi đôi găng
tay trắng bằng da dê non, từng chiếc một, và đặt xuống cái bàn cạnh cửa.
“Magnus,” cô nói, và giọng cô vẫn như tiếng chuông bạc. “Anh nhớ em
không?”
Magnus ngồi thẳng dậy. Ánh lửa hắt lên mái tóc vàng óng, nước da
trắng không có lỗ chân lông của Camille. Cô đẹp vô ngần. “Anh không
hề biết tối nay em sẽ cho anh được vinh hạnh thấy em đấy nhé.”
Cô nhìn Will đang ngủ vùi trên sofa. Môi cô cong lên. “Rõ rồi.”