“Hiểu rõ trong phương diện nào hả Woolsey?” Magnus vừa quan sát
Will vừa lơ đãng hỏi. Ánh sáng ánh lên từ sông Thames phía sau
Nephilim kia.
“Cậu ấy là Thợ Săn Bóng Tối,” Woolsey nói. “Và anh thì chẳng bao
giờ thích bọn họ. Cậu ta trả cho anh bao nhiêu tiền để anh triệu hồi
Marbas thế?”
“Chẳng đồng nào,” Magnus nói và giờ anh chẳng thấy gì, không thấy
dòng sông, không thấy Will, chỉ thấy một loạt ký ức – những đôi mắt,
gương mặt đã phai nhạt thành ký ức, những tình yêu anh đã không còn
có thể đặt mặt chỉ tên. “Cậu ấy giúp tôi. Một chuyện mà chính cậu ấy
còn chẳng nhớ.”
“Cậu ấy rất đẹp trai,” Woolsey nói. “Theo tiêu chuẩn con người.”
“Cậu ấy bị tổn thương sâu sắc,” Magnus nói. “Giống như một cái
bình đẹp bị vỡ. Chỉ có may mắn và đôi tay khéo léo mới có thể gắn nó
lại như xưa.”
“Hoặc phép thuật.”
“Tôi đã làm những gì có thể,” Magnus nói khẽ khi Will cuối cùng
cũng rút chốt và mở cổng. Will bước ra đường Walk.
“Trông cậu ấy không vui lắm,” Woolsey nhận xét. “Dù anh đã làm gì
cho cậu ấy…”
“Lúc này câu ấy còn choáng váng lắm,” Magnus nói. “Cậu ấy giữ một
niềm tin suốt năm năm, và giờ cậu ấy nhận ra suốt quãng thời gian đó,
cậu ấy nhìn thế giới qua một cỗ máy hỏng – rằng mọi thứ cậu ấy hi sinh
nhân danh điều cậu ấy tưởng là tốt và cao thượng hoá ra là bỏ phí, và cậu
ấy chỉ làm tổn thương mọi người cậu ấy yêu thương.”
“Lạy Chúa lòng lành,” Woolsey nói. “Anh chắc đã giúp cậu ấy chứ?”
Will bước qua cổng, và nó đóng lại. “Khá chắc,” Magnus nói. “Thà
sống với sự thật còn hơn sống với giả dối. Và giả dối có thể sẽ khiến cậu
ấy mãi cô độc. Cậu ấy có thể gần như chẳng có gì suốt năm năm, nhưng
giờ cậu ấy có thể có tất cả. Một chàng trai thế kia…”