Woolsey cười khúc khích.
“Dù cậu ấy đã trao lòng mình cho người khác,” Magnus nói. “Có lẽ
vậy là tốt nhất. Giờ cậu ấy cần yêu và được yêu. Một chàng trai trẻ như
vậy mà có một cuộc đời không hề yên ả. Tôi chỉ mong cô ấy hiểu.”
Kể cả từ khoảng cách này Magnus cũng thấy Will hít một hơi sâu,
ưỡn thẳng lưng, bước xuống đường Walk. Và – Magnus khá chắc mình
không tưởng tượng ra – hình như cậu ấy còn hơi nhún nhảy.
“Anh không thể cứu mọi con chim gãy cánh,” Woolsey nói, dựa vào
tường và khoanh tay. “Kể cả một con chim đẹp mã.”
CHƯƠNG 18: TỚI NGÀY TA CHẾT
Cả cuộc đời ta học cách yêu
Và thời khắc này ta sẽ biết
Cuộc đời ta rẽ hướng nơi nào
Lên thiên đàng hay xuống địa ngục?
Nàng không cho thiên đàng?
Vậy ngục kia cũng tốt!
- Robert Browning, One Way of Love
“Cô, cô ơi!” Tessa từ từ tỉnh giấc, Sophie đang lay vai cô. Nắng tràn
vào qua cửa sổ trên cao. Sophie đang mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh.
“Cô Branwell bảo tôi tới đưa cô về phòng. Cô không thể ở đây mãi
được.”
“Ư. Tôi không muốn!” Tessa ngồi thằng dậy, rồi nhắm mắt vì chóng
mặt. “Chắc chị phải giúp tôi dậy thôi, Sophie,” cô nói bằng giọng có lỗi.
“Chắc tôi đi không được vững lắm đâu.”
“Tất nhiên rồi, thưa cô.” Sophie cúi xuống và nhanh nhẹn giúp Tessa
rời giường. Dù cô ấy gầy nhưng khá khoẻ. Tessa nghĩ cô ấy phải vậy rồi
sau nhiều năm bưng bê đống đồ giặt nặng trịch lên xuống cầu thang, và