Tessa thoáng nghĩ đến điều dì Harriet sẽ nói về chuyện một cô gái cho
người con trai không phải họ hàng thân thích vào phòng khi trong đó
không có ai khác. Nhưng chính dì Harriet cũng từng yêu cơ mà, Tessa
nghĩ. Yêu đến độ cùng hôn phu của mình… làm cái chuyện khiến một
đứa trẻ có mặt trên cõi đời này. Dì Harriet, nếu dì còn sống, cũng không
có quyền xét nét. Và hơn nữa, phép tắc xã giao của Thợ Săn Bóng Tối
cũng khác với của người phàm.
Cô mở rộng cửa. “Vâng, anh vào đi.”
Jem vào phòng và đóng chặt cửa lại. Anh đi tới lò sưởi và sẽ tì tay lên
bệ lò sưởi; rồi, có vẻ cảm thấy tư thế đó không thoải mái, anh tới đứng
trước mặt Tessa ở giữa phòng.
“Tessa,” anh nói.
”Jem,” cô đáp, nhại lại đúng cái giọng nghiêm túc của anh, nhưng anh
không cười. “Jem,” cô lại gọi, bình tĩnh hơn. “Nếu là chuyện về sức khoẻ
của anh… bệnh của anh, làm ơn nói cho em biết. Em sẽ làm tất cả để
giúp anh.”
“Không phải,” anh nói rồi hít sâu. “Em biết là chúng ta không tìm
thấy Mortmain,” anh nói. “Vài ngày nữa, Học Viện có lẽ sẽ thuộc về
Benedict Lightwood. Chắc chắn ông ta sẽ không cho Will và anh được ở
lại đây, cả em nữa, và anh không muốn sống chung nhà với ông ta. Còn
Will và Gabriel sẽ giết nhau trong vòng một phút. Mấy người chúng ta sẽ
bị chia cách; Charlotte và Henry chắc chắn sẽ tìm được nhà, còn Will với
anh có lẽ sẽ tới Idris ở cho tới năm mười tám tuổi, còn Jessie… chắc còn
tuỳ vào bản án của Clave. Nhưng bọn anh không thể đưa em cùng tới
Idris. Em không phải Thợ Săn Bóng Tối.”
Tim Tessa bắt đầu đập nhanh. Cô đột ngột ngồi phịch xuống mép
giường. Cô thấy hơi nôn nao. Cô nhớ cái giọng chế nhạo khinh miệt của
Gabriel rằng nhà Lightwood sẽ tìm “việc” cho cô; từng ở vũ hội của gia
đình đó, cô thấy viễn cảnh kinh khủng hơn một chút. “Em hiểu,” cô nói.
“Nhưng em đi đâu đây – đừng, đừng trả lời. Anh không có trách nhiệm
gì với em. Nhưng em cảm ơn anh đã nói.”
“Tessa…”