“Anh có thể trao em nhẫn gia đình,” anh nói. “Nhưng sau khi nghi lễ
đính hôn hoàn tất, nó sẽ được trả lại cho anh, và em sẽ nhận những chữ
rune. Anh muốn tặng em một thứ sẽ mãi thuộc về em.”
Cô lắc đầu. “Em không thể…”
Anh ngắt lời. “Đây là tín vật bố trao cho mẹ anh khi họ kết hôn. Mấy
lời trích trong Kinh Dịch, có nghĩa là Khi tâm hôn hai con người là một
khối, họ có thể đập sắt chặt đồng.”
“Anh nghĩ chúng ta là vậy sao?” Tessa hỏi, vì kinh ngạc mà giọng cô
lí nhí. “Là một ấy?”
Jem quỳ dưới chân cô, để anh có thể ngước nhìn cô. Anh trông hệt
như lúc ở cầu Blackfrairs, là một cái dáng hình bàng bạc đẹp đẽ trong
màn đêm. “Anh không lý giải được tình yêu,”anh nói. “Anh không dám
nói anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên, thứ hai hay thứ ba. Nhưng anh nhớ
lần đầu tiên em tiến về phía anh và nhận ra khi anh ở bên em, mọi thứ
khác trên thế giới dường như biến mất. Em là trung tâm của mọi hành
động, cảm xúc và suy nghĩ trong anh.”
Quá choáng ngợp, Tessa chậm chạp lắc đầu. “Jem, em chưa từng
tưởng tượng…”
“Tình yêu chứa quyền năng và sức mạnh,” anh nói. “Câu danh ngôn
kia có ý nghĩa vậy đấy. Trong nghi lễ kết hôn cũng có một dụ ngôn như
thế này: Vì tình yêu mạnh hơn sự chết. Em có thấy rằng mấy tuần vừa
rồi, sức khoẻ anh tốt lên nhiều không? Anh ít ốm hơn, ít ho hơn. Anh
thấy khoẻ hơn, anh dùng ít thuốc hơn – đó là nhờ em . Tình yêu anh dành
cho em đã tiếp thêm cho anh sức mạnh.”
Tessa trân trân nhìn. Một chuyện thế này có thể xảy ra ngoài chuyện
cổ tích ư? Gương mặt thon gầy của anh bừng sáng; rõ ràng là anh tin vào
điều mình nói. Và anh đã khoẻ hơn.
“Em đã nhắc tới sự hi sinh, nhưng người hi sinh không phải anh . Anh
đang xin em hi sinh bản thân em,” anh nói tiếp. “Anh có thể giao tính
mạng mình cho em, nhưng cuộc đời của anh quá ngắn; anh có thể giao
trái tim mình cho em, nhưng anh không biết nó còn đập được bao nhiêu