nhịp. Nhưng anh yêu em và mong em không để tâm chuyện anh là đồ ích
kỷ khi muốn phần đời còn lại của mình – không biết kéo dài bao lâu –
được hạnh phúc khi ở bên em. Anh muốn kết hôn cùng em, Tessa. Anh
muốn nó hơn mọi điều trên thế gian.” Anh ngước nhìn cô qua làn tóc bạc
rủ xuống mắt. “Và anh mong,” anh ngượng nghịu nói, “em cũng yêu
anh.”
Tessa cúi nhìn Jem đang quỳ trước mặt mình với mặt dây chuyền
trong tay, và cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa câu nói đôi mắt là cửa sổ tâm
hồn, vì đôi mắt Jem – long lanh, giàu cảm xúc mà cô luôn thấy tuyệt đẹp
– đang tràn ngập tình yêu và hy vọng.
Và sao anh không thể hy vọng chứ? Cô đã cho anh mọi lý do để tin cô
yêu anh. Tình bạn của cô, lòng tin của cô, sự tự tin của cô, sự biết ơn của
cô, kể cả đam mê của cô. Và nếu có một góc nhỏ bị khoá chặt trong cô
chưa từ bỏ Will , chắc chắn cô sẽ vì nợ Jem mà dẹp bỏ nó.
Rất chậm, cô đưa tay nhận mặt dây chuyền của của Jem. Nó được đeo
vào một sợi dây chuyền vàng, lạnh như nước trên cổ cô, và mặt dây
chuyền nằm tại hõm cổ ngay trên thiên sứ. Khi cô buông tay không cầm
nó nữa, cô thấy niềm hy vọng sáng lấp lánh trong mắt anh đã hoá thành
niềm sung sướng vỡ oà rực sáng. Cô cảm giác như có người cho tay vào
lồng ngực mình và mở cái hộp khoá trái tim cô, đổ sự dịu dàng như
nguồn máu mới chảy khắp huyết quản cô. Chưa bao giờ cô có ham muốn
mãnh liệt được bảo vệ một ai đó, được ôm thật chặt người kia, để chỉ
riêng hai người hoàn toàn tách biệt với thế giới.
“Vậy, vâng,” cô nói. “Vâng, em đồng ý kết hôn cùng anh, James
Carstairs. Vâng, em đồng ý.”
“Ôi, cảm ơn Chúa,” anh nói và thở một hơi. “Cảm ơn Chúa.” Và anh
vùi mặt vào lòng cô, ôm chặt eo cô. Cô cúi xuống, vuốt vai, lưng và mái
tóc mềm như lụa của Jem. Từ đầu gối cô truyền lên nhịp tim rộn ràng
của anh. Một phần nhỏ trong cô đang rên lên vui sướng. Cô chưa từng
tưởng tượng mình có thể khiến ai đó hạnh phúc. Và đó không phải phép
thuật – đó là một thứ rất con người.