tách đặt phía khuỷa tay, tay anh đang cầm một tách. Khi Tessa bước vào,
anh đột ngột ngồi thẳng khiến một chút trà sánh ra tay áo; anh đặt tách
xuống mà không rời mắt khỏi cô.
Anh có vẻ kiệt sức như đã đi tản phố cả đêm. Anh vẫn mặc áo khoác,
bằng lông cừu xanh sẫm trang trí thêm những dải màu đỏ sậm, và mặc
cái quần dài gấu dính bết bùn đất. Tóc anh ấm và rối, mặt xanh xao, quai
hàm xanh đen vết râu. Nhưng lúc anh thấy Tessa, mắt anh sáng như đèn.
Cả gương mặt anh thay đổi, và anh ngước nhìn cô với vẻ sung sướng dạt
dào khiến Tessa sững sờ kinh ngạc, và thế là Jem đâm sầm vào cô. Trong
lúc đó, Tessa không thể rời mắt khỏi Will, như thể anh khoá chặt ánh mắt
mình, và cô nhớ lại giấc mơ anh vỗ về cô trong bệnh xá vào đêm trước.
Anh đọc được ký ức đó trên gương mặt cô không nhỉ? Sao anh cứ nhìn
chằm chằm như thế?
Jem ngó qua vai cô. “À, Will. Bồ chắc dành cả đêm dầm mưa khi vết
thương chưa lành là khôn ngoan chứ?”
Will thôi nhìn Tessa. “Tôi khá chắc,” anh khẳng định. “Tôi phải đi tản
bộ cho đầu óc thông suốt.”
“Thế thông suốt hẳn chưa?”
“Thông suốt và trong sáng như pha lê,” Will nói và lại nhìn Tessa, và
chuyện kia lặp lại. Nhưng cô im lặng, “Như mọi người có lẽ đã biết,
chúng ta sắp hạn chót hai tuần do Quan Chấp Chính Wayland định.
Chúng ta chưa biết Mortmain ở đâu. Theo như Enoch cho biết, hội Tu
Huynh Câm đã kiểm tra thi thể Nathaniel Cray nhưng không phát hiện
được gì, và vì anh ta đã chết, chúng ta không thể moi được thông tin gì
từ anh ta.”
Và vì anh ta đã chết. Tessa bỗng nhớ lại Nate hồi họ còn rất nhỏ, đuổi
theo đám chuồn chuồn trong công viên. Anh ngã xuống hồ, còn cô và dì
Harriet – mẹ anh – đã kéo anh lên; tay anh trơn nhớt nước và thực vật
thuỷ sinh xanh rì. Cô nhớ đôi bàn tay nhớp nhúa máu của anh trượt khỏi
tay cô trong kho chứa trà. Em không biết mọi việc anh làm đâu, Tessie.
“Chúng ta chắc chắn phải báo cáo những gì mình biết về Benedict
cho Clave,” Charlotte đang nói khi Tessa buộc mình tập trung vào cuộc