Một tiếng gõ cửa vang lên; họ buông nhau ra. Tessa vội vàng đứng
dậy và ra cửa, khựng lại vuốt thẳng tóc… và cô mong hành động ấy sẽ
giúp mình bình tĩnh hơn. Lần này ngoài đó đúng là Sophie . Nhưng vẻ
bất mãn cho thấy cô ấy không đến vì việc riêng. “Charlotte gọi cô tới
phòng khách, thưa cô,”cô ấy nói. “Cậu Will đã về, và cô chủ muốn mở
cuộc họp.” Sophie nhìn qua Tessa, vẻ mặt thêm cau có. “Có cậu nữa,
thưa cậu Jem.”
“Sophie…” Tessa lên tiếng, nhưng Sophie đã quay gót và vội vã đi
mất, cái mũ trắng nảy lên. Tessa năm chặt nắm đấm cửa và nhìn theo.
Sophie đã nói không để ý tới tình cảm giữa Jem và Tessa, và Tessa đã
biết nguyên nhân là do Gideon. Nhưng…
Cô cảm nhận được Jem từ đằng sau tiến tới và nắm tay cô. Ngón tay
anh thanh mảnh; cô nắm lấy, và thở hắt ra. Yêu một người là thế này
sao? Là cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, là người đó có thể an ủi bạn chỉ bằng
một từ hay một cái nắm tay? Cô ngả đầu vào vai anh, và anh hôn lên thái
dương cô. “Chúng ta sẽ nói với Charlotte trước, khi có cơ hội,” anh nói,
“rồi với những người khác. Khi định mệnh vủa Học Viện được quyết
định…”
“Anh nói như thể không quan tâm tới nó ấy.” Tessa nói. “Anh không
muốn ở đây lâu sao? Nơi đây là nhà của anh.”
Những ngón tay anh khẽ xoa cổ tay cô, khiến cô run rẩy. “Giờ em là
nhà của anh.”
CHƯƠNG 19: PHẢN BỘI ÍCH GÌ?
Phản bội chẳng bao giờ có lợi; vì sao à?
Vì nếu nó có lợi, nó đã chẳng bị gọi là phản bội.
– Sir John Harrington
Sophie đang khơi lửa lò sưởi phòng khách, và căn phòng ấm áp tới có
phần hơi ngột ngạt. Charlotte ngồi sau bàn, Henry ngồi ở ghế bên cạnh.
Will đang nằm dài trên cái ghế bành bọc vải hoa cạnh lò sưởi, với bộ ấm