“Không có,” anh nói. “Chính anh đã lôi chúng ra từ đống lửa. Anh
đọc tất cả, từng câu từng chữ em viết. Em và anh, Tess, chúng ta giống
nhau. Chúng ta sống và hít thở từng câu chữ. Chính những cuốn sách đã
giúp anh không tự tử sau khi anh nghĩ mình không thể yêu ai, và sẽ
chẳng bao giờ được ai yêu nữa. Chính những cuốn sách đã cho anh cảm
giác có lẽ anh không hoàn toàn cô độc. Chúng thành thật với anh, và anh
thành thật với chúng. Đọc thư của em, anh thấy đôi lúc em cô độc và sợ
hãi, nhưng luôn dũng cảm, cách em thấy thế giới, cách em nhìn nhận
màu sắc, dáng hình và lắng nghe từng âm thanh, anh có cảm giác – anh
hiểu được cách em suy ngẫm, hy vọng, cảm nhận, mơ mộng. Anh có
cảm giác mình được mơ mộng, suy nghĩ, cảm nhận cùng em. Anh mơ
điều em mơ, muốn cái em muốn – và rồi anh nhận ra thật sự mình muốn
em. Cô gái đã viết những lá thư đó. Anh yêu em từ giây phút anh đọc
những lá thư ấy. Ngay lúc này đây, anh vẫn yêu em.
Tessa bắt đầu run. Cô luôn ao ước có người nói với cô như vậy. Đó là
điều mà góc khuất đen tối nhất trong lòng cô luôn muốn Will nói. Will,
chàng trai yêu những cuốn sách cô yêu, thích những bài thơ cô thích,
khiến cô phì cười kể cả lúc cô bực bội. Và giờ anh đang đứng trước mặt
cô, nói rằng anh yêu những lời nói của lòng cô, yêu hình dáng linh hồn
cô. Nói với cô điều cô không nghĩ sẽ nghe từ một ai khác. Nói với cô
điều sẽ chẳng ai nói với cô.
Nhưng không quan trọng.
“Quá muộn rồi,” cô nói.
“Đừng nói vậy.” Giọng anh như thì thầm. “Anh yêu em, Tessa. Anh
yêu em.”
Cô lắc đầu. “Will... đừng.”
Anh hít một hơi run rẩy. “Anh biết em không muốn tin anh,” anh nói.
“Tessa, làm ơn, em không tin anh hay em không nghĩ có thể yêu anh? Vì
nếu là vế thứ hai…”
“Will. Không quan trọng nữa rồi…”
“Không có chuyện gì quan trọng hơn!” Giọng anh mạnh dần. “Anh
biết nếu em ghét anh thì đó là do anh ép em. Anh biết em chẳng việc gì