Will nhìn nó, nhìn những Hán tự trên đó, như thể ấy là con rắn siết cổ
cô. “Cậu ấy không hề nói gì. Cậu ấy không hề tâm sự một tiếng nào với
anh về em. Không theo cách đó. Anh vuốt tóc xòa xuống mặt, động tác
cô đã thấy anh làm cả ngàn lần, chỉ có điều giờ tay anh run dữ dội. “Em
yêu cậu ấy chứ?”
“Có, em yêu anh ấy,” cô nói và thấy Will nhăn mặt. “Anh thì sao?”
“Nhưng cậu ấy sẽ hiểu,” anh đờ đẫn nói. “Nếu chúng ta giải thích.
Nếu chúng ta nói… cậu ấy sẽ hiểu.”
Trong giây phút đó, Tessa bỗng tưởng tượng cảnh mình tháo dây
chuyền, đi vào hành lang, gõ cửa phòng Jem. Trả lại anh thứ này. Nói
rằng mình đã sai, rằng cô không thể kết hôn cùng anh. Cô có thể nói với
anh, nói với anh tất cả về bản thân mình và về Will – cô thấy mông lung
ra sao, cô cần thời gian thế nào, cô không thể hứa trao trọn con tim cho
anh, rằng một phần trong cô bây giờ và sẽ mãi mãi thuộc về Will.
Và rồi cô nhớ tới lời đầu tiên Jem nói, lúc đó anh nhắm mắt, quay
lưng với cô, mặt hứng ánh trăng. Will? Will là bồ hả? Cách gương mặt,
giọng nói Will dịu lại chỉ vì mình Jem; cách Jem nắm chặt tay Will trong
bệnh xá khi Will đổ máu, cách Will gọi tên James! khi người máy quăng
Jem xuống.
Mình không thể làm tổn thương hết người này tới người khác, cô
nghĩ. Mình không thể gây chuyện đó.
Mình không thể nói thật với bất kỳ ai.
Cô mường tượng gương mặt Jem nếu cô đề nghị hoãn lễ đính hôn.
Anh luôn tốt bụng. Jem luôn tốt bụng. Nhưng cô sẽ đập tan một thứ trân
quý trong anh, một thứ quan trọng với anh. Sau đó anh sẽ không còn như
trước, và sẽ chẳng có Will an ủi anh. Mà anh đâu còn bao nhiêu thời
gian.
Còn Will? Vậy sau này anh sẽ ra sao? Dù lúc này anh có nghĩ gì,
Tessa vẫn biết nếu cô cắt đứt quan hệ với Jem, anh sẽ không chạm vào
cô, không ở bên cô dù cho có yêu cô nhiều đến mấy. Sao anh dám thể
hiện tình yêu với cô trước mặt Jem khi biết hạnh phúc của anh được
đánh đổi bằng sự đau đớn của bạn? Dù cho Will có tự nhủ rằng anh chịu