được thì với anh, Tessa sẽ mãi là người con gái Jem yêu tới phút cuối
đời. Tới ngày cô chết. Anh sẽ không bao giờ phản bội Jem, kể cả ở kiếp
này hay kiếp sau. Nếu cô yêu một người khác, bất kỳ ai khác… nhưng cô
có yêu một ai khác đâu. Đây là hai chàng trai cô yêu. Bây giờ, và mãi
mãi.
Cô cố nói lạnh lùng hết mức. Và bình thản nữa. “Nói gì nào?”
Will chỉ nhìn cô. Ánh sáng trong mắt anh lúc đưa cô lên cầu thang,
khi anh khóa cửa, khi anh hôn cô – ánh lấp lánh của hạnh phúc – đã biến
mất, yếu ớt rồi tàn lụi như hơi thở cuối cùng của người hấp hối. Cô nghĩ
tới Nate chảy máu đầm đìa tới chết trong lòng cô. Lúc đó cô không thể
làm gì giúp anh. Cảm giác lúc này của cô cũng y như vậy. Cô như đang
thấy sự sống chạy ra khỏi Will Herondale, và cô không có cách nào ngăn
nó lại.
“Jem sẽ tha thứ cho anh,” Will nói, nhưng nét mặt tuyệt vọng đã hiện
hữu trên gương mặt anh, giọng nói anh. Anh đã từ bỏ, Tessa nghĩ; Will,
người chưa từng từ bỏ bất cứ cuộc chiến nào trước khi nó bắt đầu. “Cậu
ấy…”
“Đúng vậy,” cô nói. “Anh ấy không bao giờ giận anh, Will; anh ấy
quá yêu quý anh. Em cũng không nghĩ anh ấy có thể giận em. Nhưng
sáng nay anh ấy bảo tưởng sẽ chết khi chưa kịp yêu ai như bố mẹ anh ấy
yêu nhau, và tưởng tình yêu của anh ấy sẽ không bao giờ được đáp lại.
Giờ anh muốn em ra hành lang, tới gõ cửa phòng anh ấy và tước đi tất cả
sao? Nếu em làm vậy, anh có còn yêu em không?”
Will nhìn cô rất lâu. Rồi anh có vẻ như bị vò nhàu từ bên trong; anh
ngồi xuống ghế bành, và vùi mặt vào tay. “Em hãy hứa với anh,” anh
nói. “Rằng em yêu cậu ấy. Rằng em yêu nhiều tới độ muốn kết hôn với
Jem và khiến cậu ấy hạnh phúc.”
“Vâng,” cô nói.
“Vậy nếu em yêu Jem,” anh đều đều nói, “làm ơn, Tessa, đừng cho
cậu ấy biết những gì anh vừa nói với em. Đừng cho cậu ấy biết anh yêu
em.”
“Còn lời nguyền? Anh ấy không biết…”