cơ thể - và rời ghế mà không nhìn cô. Anh kiên quyết đứng lên, đi ra
nắm nắm đấm cửa; cô đưa tay che miệng nhìn theo như thể phải một thời
gian dài đằng đẵng anh mới tìm được nó, mở ra và lao xuống hành lang,
đóng sầm của lại.
Will, cô nghĩ. Will, đó là anh sao? Mắt cô nóng bừng. Không hiểu
bằng cách nào mà cô ngồi phịch xuống trước lò sưởi. Cô nhìn ngọn lửa,
chực chờ nước mắt trào ra. Nhưng không có. Sau một quãng dài học
cách kiềm nước mắt, có vẻ cô đã không còn khóc nổi nữa rồi.
Cô rút cây cời lò và chọc vào giữa những hòn than đỏ hồng, cảm nhận
hơi ấm phả lên mặt. Mặt dây chuyền ngọc bích quanh cổ cô ấm, gần như
bỏng giãy trên da cô.
Cô rút cây cời lò ra khỏi cửa. Nó đỏ rực như trái tim. Cô đưa tay nắm
mũi cời lò.
Trong một thoáng, cô chẳng cảm nhận được gì hết. Và rồi, như thể từ
rất rất xa, cô nghe mình hét lên, và đó là chìa khóa mở trái tim cô, để
nước mắt ào ạt trào ra. Cây cời lò lanh canh rơi xuống.
Khi Sophie nghe tiếng Tessa hét mà lao vào, cô ấy thấy cô quỳ bên
ngọn lửa, bàn tay bị bỏng áp vào ngực, và khóc thút thít như thể tim đã
vỡ nát.
Chính Sophie đưa Tessa về phòng, cũng chính Sophie giúp cô mặc
váy ngủ rồi lên giường, và cũng Sophie dùng miếng khăn lạnh lau tay
cho cô và bó thảo dược; Sophie bảo Charlotte đã dùng chính thứ thảo
dược này để đắp mặt cho cô ấy khi cô ấy khi cô ấy mới tới Học Viện.
“Chị nghĩ có để lại sẹo không?” Tessa hỏi, chủ yếu vì tò mò chứ
không phải vì quan tâm. Vết bỏng, vụ khóc lóc um sùm sau đó dường
như đã dốc toàn bộ cảm xúc ra khỏi cô. Cô cảm giác nhẹ nhõm và trống
rỗng như một cái vỏ ốc.
“Có lẽ chỉ để lại một sẹo nhỏ thôi, chứ không như tôi,” Sophie thẳng
thắn trả lời, và băng tay cho Tessa. “Bỏng rất đau nhưng là kiểu thương
tích không nặng và tôi đã nhanh chóng đắp thuốc cho cô. Cô sẽ ổn thôi.”