“Cũng đừng cho cậu ấy biết. Hay Henry, hay Charlotte – đừng nói với
ai. Khi đến lúc, anh sẽ tự nói. Hãy vờ như anh chưa nói gì. Nếu em có
chút quan tâm nào với anh, Tessa…”
“Em sẽ không nói với ai,” cô nói. “Em thề. Em thề có thiên sứ của em
làm chứng. Thiên sứ của mẹ em. Và Will này…”
Anh buông tay, nhưng dường như vẫn không thể nhìn cô. Anh đang
bấu chặt hai tay ghế, mấu tay trắng bệch. “Anh nghĩ em nên đi, Tessa.”
Nhưng cô không thể. Nhất là khi trông anh như đang chết lặng thế
này. Cô chỉ muốn tới ôm anh, hôn lên đôi mắt đang nhắm, để anh lại
mỉm cười. “Điều anh phải chịu đựng,” cô nói, “từ năm mười hai tuổi –
nó có thể giết chết hầu hết mọi người. Anh phải luôn tin rằng không ai
yêu anh, rằng không ai có thể yêu anh, và sự tồn tại của họ khiến anh tin
rằng họ không hề yêu quý anh. Nhưng Charlotte yêu anh.
Cả Henry, cả Jem nữa. Và gia đình anh. Họ luôn luôn yêu anh, Will
Herondale ạ, vì anh không thể che giấu phần tốt đẹp của con người mình,
dù anh có cố thế nào đi nữa.”
Anh ngẩng đầu nhìn cô. Cô thấy ánh lửa lấp lánh trong đôi mắt xanh.
“Còn em? Em có yêu anh không?”
Móng tay cô cắm vào lòng bàn tay. “Will,” cô nói.
Anh nhìn cô, nhưng lại như xuyên qua cô. “Em có yêu anh không?”
“Em…” Cô hít một hơi sâu. Cô thấy đau quá. “Jem luôn đúng về anh.
Anh tốt hơn em tưởng, và em rất xin lỗi đã nghĩ sai cho anh. Vì nếu đây
là con người thật của anh, và em cũng cho là vậy – vậy anh sẽ không khó
tìm được người yêu anh, Will, một người yêu anh nhất. Nhưng em…”
Anh kêu lên một tiếng nửa như cười nghẹn nửa như thở dốc. “Yêu
nhất,” anh nói. “Em có tin được rằng đây không phải lần duy nhất em nói
thế với anh không?”
Cô lắc đầu, bối rối. “Will, em không…”
“Em có thể không bao giờ yêu anh,” anh nói đều đều, rồi khi cô
không đáp, khi cô không nói gì, anh rùng mình – cơn run rẩy chạy khắp