của mình. Anh nghĩ trên đầu lưỡi anh đang có những lời chực chờ bật ra.
Bồ thấy, đúng không James? Không có Tessa tôi chẳng có gì hết –
không vui, không ánh sáng, không sự sống. Nếu bồ yêu quý tôi, xin bồ
hãy để cô ấy ở bên tôi. Bồ không yêu cô ấy như tôi đâu. Không ai có thể
yêu cô ấy như tôi. Nếu bồ thật sự là anh em của tôi, bồ sẽ làm vậy vì tôi.
Nhưng lời không được nói ra, còn Jem nhoài người giọng trầm với tin
tưởng. “Will. Có điều này tôi muốn nói với bồ, và tôi muốn nói khi
không có người khác.”
Will chuẩn bị tinh thần. Đến lúc rồi. Jem sẽ cho anh biết về cuộc đính
ước, và anh sẽ phải vờ hạnh phúc và không muốn nhảy khỏi cửa sổ, dù
thật tâm anh muốn lắm lắm. Anh nhét tay vào túi quần. “Chuyện gì
nào?”
Mặt trời tỏa nắng lên tóc Jem khi Jem cúi đầu. “Tôi nên nói với bồ
trước mới phải. Nhưng chúng ta chưa từng nói chuyện tình yêu, mà bồ
lại hay châm chọc…” Anh cười rất tươi. “Tôi nghĩ bồ sẽ chế giễu tôi. Và
hơn nữa, tôi không hề nghĩ cô ấy sẽ đáp lại tình cảm của tôi.”
“Tessa,” Will nói. Tên cô như những lưỡi dao cứa vào miệng anh.
Nụ cười của Jem thật rực rỡ, chiếu sáng cả gương mặt, và bất cứ niềm
hy vọng Will cất trong một căn phòng bí mật nào đó trong tim rằng có lẽ
Jem không thực lòng yêu cô, đã biến mất, bay như sương mù trước cơn
gió mạnh. “Bồ chưa từng né tránh nhiện vụ,” Jem nói. “Và tôi biết bồ sẽ
làm điều có thể để cứu Tessa lúc trong phòng trà, dù cô ấy có là ai.
Nhưng tôi không thể nghĩ có thể là lý do bồ nhất quyết muốn cứu cô ấy
là vì cô ấy có ý nghĩa thế nào với tôi.” Anh ngửa đầu, nụ cười thật rực rỡ.
“Tôi đoán đúng, hay tôi là đồ đần đầu đất vậy?”
“Bồ là đồ đần,” Will nói và nuốt nước bọt qua cái cổ họng khô khốc.
“Nhưng… bồ đúng. Tôi biết cô ấy có ý nghĩa thế nào với bồ.”
Jem cười rạng rỡ. Niềm hạnh phúc của Jem in lên cả gương mặt, đôi
mắt, Will nghĩ; anh chưa từng thấy bạn mình như vậy. Anh luôn nghĩ
Jem là con người bình tĩnh, thản nhiên, anh luôn nghĩ những cảm xúc
như tức giận là thứ quá cực đoan với một người như Jem. Giờ anh nhận
ra mình đã sai; Jem chỉ là chưa từng hạnh phúc thế này mà thôi. Có lẽ kể