Huynh Enoch lôi các mảnh kim loại ra khỏi lưng tôi,” anh nói.
Jem cười. “Không thì có parabatai làm gì?”
Phòng Hội Đồng được chăng toàn băng rôn đỏ đề những chữ rune đen
sậm; Jem thì thầm với Tessa rằng đó là những chữ rune Quyết định và
Phán xét.
Họ ngồi hàng ghế trước, có cả Henry, Gideon, Charlotte và Will.
Tessa không nói chuyện với Will kể từ ngày hôm kia; anh không ăn sáng,
và mãi muộn mới hợp nhóm ngoài sân, vừa chạy xuống thềm vừa cài cúc
áo. Mái tóc đen của anh bù xù và trông anh như mất ngủ. Hình như anh
cố tránh nhìn Tessa, còn cô cũng tránh nhìn anh, dù cô có cảm giác đôi
lúc anh liếc nhìn cô, và cảm giác ấy giống như có tro nóng bám lên da.
Jem là một quý ông hoàn hảo; họ vẫn giữ bí mật về việc đính ước, và
ngoài luôn mỉm cười với cô mỗi khi cô nhìn anh, anh không hề tỏ ra
khác lạ. Khi họ ổn định chỗ ngồi, cô thấy mấu tay anh dịu dàng lướt qua
cánh tay cô, trước khi rời đi.
Cô có cảm giác Will đang theo dõi họ từ phía cuối dãy ghế. Cô không
hề nhìn anh.
Trên mấy cái ghế tại sân khấu giữa phòng là Benedict Lightwood, vẻ
mặt hau háu như diều hâu của ông ta quay đi không nhìn toàn thể Hội
Đồng, quai hàm bạnh ra. Ngồi sau ông ta là Gabriel, cũng giống như
Will, trông anh ta kiệt sức và nhếch nhác. Anh ta có nhìn anh mình một
lần khi Gideon vào phòng, rồi lảng đi lúc Gideon thoải mái ngồi xuống
giữa các Thợ Săn Bóng Tối của Học Viện. Gabriel cắn môi và nhìn giày,
nhưng không rời ghế.
Cô nhận ra vài gương mặt khác trên hàng ghế. Dì Callida của
Charlotte có mặt, cùng với ông già Aloysius Starkweather gầy trơ xương
– dù, như ông ta đã phàn nàn, rõ ràng là không được mời dự. Mắt lão
nheo lại khi nhìn Tessa, cô vội vàng quay lên nhìn về trước.
“Chúng ta có mặt ở đây,” Quan Chấp Chính Wayland nói khi đã đứng
sau cái bục phát biểu, với Điều Tra Viên ngồi bên trái, “để xác định
Charlotte và Henry Branwell đã điều tra tới đâu về vụ Mortmain, và liệu,