như Benedict Lightwood đã nói, Học Viện Luân Đôn có cần người lãnh
đạo có năng lực hơn không.”
Điều Tra Viên đứng lên, Ông ta cầm thứ gì đó lóng lánh sắc bạc và
đen trong tay. “Charlotte Branwell, mời cô tới bục phát biểu.”
Charlotte đứng dậy, và bước lên sân khấu. Điều Tra Viên đặt Kiếm
Thánh vào tay Charlotte. Bằng giọng bình tĩnh, chị kể lại toàn bộ sự việc
trong hai tuần qua – tìm Mortmain thông qua các mẩu báo và sự kiện lịch
sử, chuyến viếng thăm Yorkshire, mối nguy đang đe dọa nhà Herondale,
phát hiện sự phản bội của Jessie, cuộc chiến tại nhà kho, cái chết của
Nate. Chị không nói dối, nhưng Tessa nhận thấy chị có bỏ qua vài chi
tiết. Rõ ràng ta có thể “chơi lại” Kiếm Thánh, dù chỉ một chút.
Đôi lúc giữa lời trần thuật của Charlotte, các thành viên Hội Đồng có
phản ứng to tiếng: hít thở mạnh, dậm chân, nhất là ở đoạn tiết lộ vai trò
của Jessamine trong sự việc. “Tôi biết bố mẹ con bé,” Tessa nghe dì của
Charlotte, Callida, nói từ phía sau. “Thật kinh khủng – kinh khủng!”
“Còn giờ cô gái ở đâu?” Điều Tra Viên hỏi.
“Cô ấy ở trong xà lim của Thành Phố Câm Lặng,” Charlotte nói, “đợi
phán xét. Tôi đã thông báo với Quan Chấp Chính.”
Điều Tra Viên, đang đi đi lại lại trên sân khấu, dừng bước và chăm
chú nhìn Charlotte. “Cô nói cô gái đó giống như con gái cô. Thế mà cô
sẵn lòng giao cô ta cho các Tu Huynh sao? Sao cô có thể?”
“Luật tuy hà khắc,” Charlotte nói. “Nhưng vẫn là Luật.”
Quan Chấp Chính nhếch mép. “Thế mà ông dám nói cô ấy quá cảm
tính hả, Benedict,” ông nói. “Có ý kiến gì không?”
Benedict đứng lên; rõ ràng hôm nay ông ta đã đóng cúc tay áo, và tay
áo trắng như tuyết thò ra từ dưới cái áo vét vải tuýt. “Tôi có ý kiến,” ông
ta nói. “Tôi hoàn toàn ủng hộ Charlotte Branwell điều hành Học Viện, và
từ bỏ ý định tranh cử vào vị trí lãnh đạo Học Viện.”
Tiếng rì rầm không tin được lan khắp phòng.
Benedict cười vui vẻ.