Có tiếng cười khe khẽ vang lên trong Hội Đồng, nhưng họ không
cười Charlotte; họ cười với Benedict. Gideon đang quan sát bố mình, đôi
mắt xanh lóe lên.
“Còn gián điệp trong Học Viện? Ông không nghĩ đó là một ví dụ
chứng mình sự bất cẩn của cô ta?” Điều Tra Viên nói.
“Không hề,” Benedict nói. “Cô ấy xử lý chuyện đó gọn lẹ và không
hề nương tay.” Ông ta mỉm cười với Charlotte, một nụ cười sắc như dao
cạo. “Tôi rút lại lời nhận xét rằng cô ấy yếu lòng. Rõ ràng cô ấy có thể
xử trí công bằng như bất kỳ người đàn ông nào.”
Charlotte tái mặt, nhưng không nói gì. Đôi tay nhỏ nhắn của chị vẫn
cầm chắc Kiếm Thánh.
Quan Chấp Chính Wayland thở dài thườn thượt. “Giá như ông đi tới
quyết định đó từ hai tuần trước, Benedict, và thế có phải chứng ta không
vướng vào nhiều rắc rối vậy không.”
Benedict bình thản nhún vai. “Tôi nghĩ cô ấy cần được thử thách,”
ông ta nói. “May là cô ấy đã vượt qua thử thách đó.”
Wayland lắc đầu. “Rất tốt. Giờ chúng ta biểu quyết.” Ông ta đưa cái
gì đó trông như chiếc bình thủy tinh trong mờ cho Điều Tra Viên, người
này bước xuống đám đông và đưa cái bình cho người phụ nữ ngồi ghế
đầu tiên hàng ghế đầu. Tessa hào hứng quan sát khi bà ta cúi đầu thì
thầm vào cái bình, rồi đưa cho người đàn ông bên trái.
Và cái bình được truyền đi khắp phòng, Tessa thấy Jem cầm tay cô.
Cô giật nảy, dù cô nghi ngờ là cái váy rất phồng đã giấu được tay họ. Cô
đan tay vào bàn tay thanh tú và nhắm mắt. Mình yêu anh ấy. Mình yêu
anh ấy. Mình yêu anh ấy. Và quả vậy, khi tay anh chạm tay cô, cả người
cô run rẩy, và cô cũng muốn khóc – vì yêu, vì bối rối, vì đau lòng khi
nhớ lại nét mặt Will khi cô bảo mình và Jem đã đính ước, và sự hạnh
phúc của Will lụi tàn như lửa bị nước mưa dập tắt.
Jem rút tay khỏi tay cô để cầm cái bình từ Gideon ngồi cạnh. Cô nghe
anh thì thầm, “Charlotte Branwell,” trước khi đưa qua cô, tới Henry ngồi
cạnh. Cô nhìn anh, và hẳn vì hiểu nhầm sự không vui trong mắt cô, anh
cười khích lệ. “Không sao đâu,” anh nói. “Họ sẽ chọn Charlotte.”