quan sát, chúng bay càng lúc càng nhanh rồi biến mất, như đám bọ bị dội
xuống cống.
“Xin lỗi về cái mũ nhé,” Henry nói. “Anh sẽ đền cho em cái khác.”
“Mặc kệ cái mũ đi,” Tessa nói khi những tiếng kêu phẫn uất vang
khắp. Cô nhìn giữa phòng. Quan Chấp Chính đứng đó với Kiếm Thánh
tỏa sáng trong tay, và đằng sau ông là Benedict, mặt lạnh tanh, mắt như
băng đá. “Rõ ràng chúng ta có vấn đề lớn hơn phải lo lắng.”
***
“Đó là một dạng máy quay,” Henry nói, cầm một mảnh của con bọ
bẹp trong lòng trong lúc cỗ xe ngựa lọc cọc trở về nhà. “Không có
Jessamine, Nate hay Benedict, Mortmain hẳn không còn gián điệp nào
báo cáo cho mình. Vậy nên ông ta dùng thứ này.” Anh chọc đám vụn;
mấy mảnh đó được bỏ gọn vào cái mũ hỏng của Tessa, đặt trong lòng
anh trên suốt hành trình xóc nảy về nhà.
“Benedict trông không vui vẻ gì mấy khi thấy những thứ đó,” Will
nói. “Hẳn ông ta nhận ra Mortmain đã biết về sự phản phúc của mình.”
“Cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi mà,” Charlotte nói. “Henry, thứ này
có ghi lại âm thanh như máy ghi chấn động âm, hay chỉ có chức năng
chụp hình thôi? Chúng bay nhanh thế cơ mà…”
“Anh không chắc.” Henry nhíu mày. “Anh sẽ kiểm tra các bộ phận kỹ
hơn ở trong hầm mộ. Anh không thấy có bộ phận cửa trập, nhưng vậy
không có nghĩa là…” Anh ngước nhìn những gương mặt bối rối đang
chăm chăm nhìn mình, rồi nhún vai. “Dù sao,” anh nói, “có lẽ cho Hội
Đồng thấy các phát minh của Mortmain cũng không tệ lắm. Nghe về
chúng là một chuyện, nhưng nhìn thấy cái ông ta đang làm lại là chuyện
khác. Em không nghĩ vậy sao, Lottie?”
Charlotte lầm bầm trả lời, nhưng Tessa không nghe ra. Đầu óc cô
đang nghĩ lại điều kì quặc xảy tới ngay sau khi cô rời phòng Hội Đồng
và đợi xe ngựa của nhà Branwell, Jem vừa quay đi nói chuyện với Will
thì một bóng áo choàng đen thoáng qua, và Aloysius Starkweather tiến