tới, gương mặt nhàu nhĩ nhăn lại. “Cô Gray,” ông ta ho hắng. “Con bọ
máy đó – cách nó tiến tới cô…”
Tessa đứng im nhìn – đợi ông ta buộc tội mình, dù cô không nghĩ ra
mình mắc tội gì.
“Con ổn hè? cuối cùng ông ta bất thình lình nói, chất giọng Yorkshire
đột nhiên rất rõ. “Con có bị thương ở mô?”
Tessa chậm chạp lắc đầu. Không, thưa ông Starkweather. Cám ơn ông
đã hỏi, nhưng không.”
Tới đó, Jem và Will quay lại cứ trố mắt nhìn. Như thể biết mình khiến
người ta chú ý, Starkweather gật đầu một cái dứt khoát, rồi quay buớc đi,
cái áo choàng cũ bay phần phật sau lưng.
Tessa chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì hết. Cô chỉ vừa thoáng nghĩ tới
cảm xúc cô cảm nhận được lúc là Starkweather, và sự kinh ngạc khi ông
ta mới thấy cô thì xe ngựa đã dừng bánh trước Học Viện. Sung sướng
được rời khoang xe chật chội, các Thợ Săn Bóng Tối cùng Tessa ào ra
ngoài.
Những đám mây xám trên bầu trời thành phố đã rẽ ra, để vầng thái
dương màu vàng trắng ló dạng, tỏa ánh sáng khiến bậc thềm lấp lánh.
Charlotte đi về phía họ, nhưng Henry cản lại, ôm chị trong cánh tay
không cầm cái mũ hỏng của Tessa. Tessa quan sát họ mà lòng dâng lên
sự hạnh phúc lần đầu tiên cô cảm nhận được từ ngày hôm qua. Cô nhận
thấy mình đã thật lòng quan tâm tới Charlotte và Henry, và cô muốn họ
được hạnh phúc. “Chúng ta chỉ cần nhớ mọi việc diễn biến như đúng
chúng ta hy vọng,” Henry nói và ôm chị rất chặt. “Anh tự hào về em lắm,
vợ à.”
Tessa đã tưởng sẽ nghe được một lời khích bác từ Will, nhưng anh chỉ
nhìn ra cổng. Gideon có vẻ ngượng, Jem trông khá hài lòng.
Charlotte đẩy chồng ra, đỏ mặt vì cáu và vội đội lại mũ, nhưng rõ
ràng đang vui vẻ. “Là anh thật hả, Henry?”
“Thật! Vợ anh không chỉ xinh đẹp, mà còn thông minh, và sự thông
minh đó nên để mọi người cùng biết.”