cơ thể anh. Tessa ngẩng đầu lên khi nhìn thấy Sophie, một chút màu sắc
quay trở lại khuôn mặt cô. "Sophie," cô thổn thức khóc. "Sophie, Jem
không được khỏe. Anh ấy có... có một cơn bệnh khác."
"Rồi sẽ ổn thôi, cô Tessa. Tôi đã thấy cậu ấy rất ốm yếu trước đó,
nhưng cậu ấy luôn vượt qua nó và khỏe mạnh trở lại."
Tessa nhắm mắt. Bóng tối phía dưới họ thật u ám. Cô không cần phải
nói điều cả hai đều nghĩ đến, rằng sẽ có ngày anh không thể gượng dậy
được nữa.
"Tôi nên mang nước nóng đến," Sophie nói, "và quần áo..."
"Tôi nên mang những thứ đó đến," Tessa nói. "Và tôi sẽ làm, nhưng
Charlotte nói rằng tôi nên thay bộ váy này ra, máu quỷ sẽ rất nguy hiểm
nếu tiếp xúc quá nhiều với da. Chị ấy đã bảo Bridget về quần áo và thuốc
đắp, Tu huynh Enock sẽ đến bất cứ lúc nào. Và Jem sẽ không nghe thấy,
nhưng..."
"Đủ rồi," Sophie dứt khoát. "Cô sẽ không giúp gì được cho anh ấy
nếu cô để bản thân mình bị ốm. Tôi sẽ giúp cô thay váy. Đi nào, chúng ta
sẽ cùng xử lý nó thật nhanh."
Tessa run rẩy mở mắt. "Sophie yêu quý. Tất nhiên là cô nói đúng."
Cô bắt đầu di chuyển dọc hành lang về phía phòng của mình. Cô dừng
lại ở cánh cửa, và quay lại nhìn Sophie. Đôi mắt to màu nâu nhìn vào
gương mặt của người còn lại, dường như cô tự gật đầu với bản thân, như
thể cô cho rằng mình đoán đúng. "Anh ấy ổn mà, cô biết đấy. Không sao
cả."
"Cậu Jem sao?"
Tessa lắc đầu. "Gideon Lightwood."
Sophie đỏ mặt.