giấu thứ tình cảm không nên có dành cho vị hôn phu của parabatai
mình..."
"Em không xấu hổ vì anh, Will. Dù anh cảm thấy thế nào, em không
có ý kiến gì về nó, em nghĩ rằng chúng ta đều muốn thứ gì đó mà chúng
ta không thể nào có được."
"Ồ?" Will nói. "Và em muốn thứ gì mà không thể có được?"
"Muốn anh về nhà." Mấy sợi tóc đen dính lại trên gò má cô vì sự ẩm
ướt, khiến cô trông như vừa khóc dù Will biết cô không có.
"Học viện là nhà của anh."Will nhìn và ngửa đầu dựa vào cánh cổng
đá. "Anh không thể đứng đây và cãi nhau với em suốt tối được, Cecy.
Nếu em nhất quyết muốn cùng anh đi đến Địa ngục, anh không cản được
em."
"Cuối cùng anh cũng nhìn ra vấn đề. Em biết là anh sẽ để em đi mà;
sau tất cả, anh là anh trai em."
Will kìm chế để không lắc cô lần nữa. "Em sẵn sàng chưa?"
Cô gật đầu, Will giơ tay lên và gõ cửa.
Cánh cửa mở ra, Gideon đứng ở ngưỡng cửa của phòng anh, chớp
mắt như thể anh vừa ở trong bóng tối và phải đi ra ngoài ánh sáng. Quần
áo anh nhăn nhúm và một bên dây đeo quần của anh đã trượt nửa đường
xuống cánh tay.
"Cậu Lightwood?' Sophie nói, lưỡng lự ở ngưỡng cửa. Cô đang bê
một cái khay đựng bánh và trà, đủ nặng để khiến cô cảm thấy không
thoải mái. "Bridge bảo tôi là cậu gọi một khay..."
"Vâng. Đúng rồi. Em vào đi.". Như bị thức tỉnh, Gideon đứng thẳng
lên và dẫn cô đi qua cửa. Anh đã cởi giày, đá nó vào góc phòng. Căn
phòng không còn sự gọn gàng vốn có. Đồ đi săn vương vãi trên chiếc