ghế- Sophie thầm co rúm lại khi phải làm gì với cái nệm ghế- một quá
táo cắn dở đặt ở trên bàn, và Gabriel đang nằm ngủ dài ở giữa giường.
Anh rõ ràng đang mặc đồ của anh trai mình vì chúng quá ngắn ở cổ
tay và mắt cá chân. Khi ngủ trông anh trẻ hơn, sự căng thẳng thường
ngày trên khuôn mặt trở nên êm dịu hơn. Một tay anh nắm chặt lấy gối
như thể nó làm anh yên lòng hơn.
"Tôi không thể đánh thức nó." Gideon nói, vô thức ôm lấy khuỷu tay.
"Tôi nên đưa nó trở về phòng của mình, nhưng..." Anh nhìn. "Tôi còn
không thể mang được bản thân mình nữa."
"Cậu ấy sẽ ở lại đây?" Sophie hỏi, đặt hay xuống cái bàn ở đầu
giường. "Ý tôi là ở lại Học viện."
"Tôi-tôi không biết. Tôi nghĩ vậy. Charlotte nói nó có thể. Tôi nghĩ cô
ấy đã làm nó sợ." Miệng anh nhẹ cong lên.
"Cô Branwell?" Sophie dựng lên, khi cô luôn làm khi cô nghĩ cô chủ
của mình bị chỉ trích. "Nhưng cô ấy là người dịu dàng nhất!"
"Đúng, đó là lý do vì sao tôi nghĩ cô ấy dọa thằng bé. Cô ấy ôm nó
vào lòng và nói rằng nếu nó ở đây, việc xảy ra với cha tôi có thể đưa vào
dĩ vãng. Tôi không chắc cô ấy đang nói đến việc nào." Gideon cứng nhắc
nói thêm. "Rất có thể là nơi Gabriel ủng hộ việc đấu thầu của nó để tiếp
quản Học viện."
"Cậu không nghĩ cô ấy muốn nhắc đến việc gần đây nhất sao?"
Sophie gạt đi lọn tóc rơi xuống khỏi cái kẹp. "Với..."
"Con quỷ khủng khiếp đó? Không, thật kì lạ là tôi không nghĩ đến.
Đấy không phải là bản tính của em trai tôi khi mong chờ được tha thứ.
Vì bất cứ điều gì. Nó chỉ hiểu hình phạt nghiêm khắc nhất. Có lẽ nó nghĩ
Charlotte đang trêu đùa nó, hay cô ấy điên rồi. Cô ấy cho nó xem căn
phòng nó sẽ ở, nhưng tôi nghĩ cả quá trình đó đã dọa nó. Thằng bé đến
đây để nói với tôi về nó rồi ngủ." Gideon nhìn người em trai mình với sự