trộn lẫn của trìu mến, tức giận và buồn phiền khiến trái tim Sophie đồng
cảm.
"Em gái anh....," Cô bắt đầu.
"Ồ, Tatiana sẽ không nghĩ đến việc ở đây dù chỉ một giây," Gideon
nói. "Con bé đang chạy về nhà Blackthorn với bố mẹ chồng, một sự giải
thoát tuyệt vời. Nó không phải một cô bé ngốc nghếch- thực tế, nó cho
rằng trí thông minh của nó khá siêu đẳng- nhưng con bé là một đứa ích
kỉ và tự phụ, không có việc tổn thương tình cảm giữa nó và em trai tôi.
Và nhắc nhở cô là thằng bé đã không ngủ nhiều ngày rồi. Chờ đợi trong
căn nhà đáng nguyền rủa đó, bị khóa ngoài thư viện, dộng huỳnh huỵch
vào cửa khi không nhận được câu trả lời từ cha..."
"Anh cảm thấy cần bảo vệ cậu ấy," Sophie nhận thấy.
"Tất nhiên rồi; nó là em trai tôi." Anh tiến về phía giường và vuốt mái
tóc nâu rối bù của Gabriel; Gabriel quay đi và phát ra tiếng khó chịu
nhưng không tỉnh dậy.
"Tôi nghĩ cậu ấy sẽ không tha thứ cho anh vì phản bội cha mình."
Sophie nói. "Anh vừa nói- rằng anh sợ điều đó. Rằng cậu ấy sẽ liệt hành
động của anh vào việc phản bội cái tên Lightwood."
"Tôi nghĩ nó đã bắt đầu nghi ngờ cái tên Lightwood. Như tôi đã từng,
ở Madrid." Gideon bước xa khỏi chiếc giường.
Sophie cúi đầu. "Tôi rất tiếc," cô nói. "Tiếc cho cha cậu. Dù mọi
người có nói gì về ông ấy, hay về những điều anh đã làm, ông ấy vẫn là
cha anh."
Anh quay về phía cô. "Nhưng, Sophie..."
Cô không nói anh về việc dùng tên thánh của cô. "Tôi biết ông ấy đã
làm những điều đáng trách," Cô nói. "Nhưng dù sao cậu nên được