"Cậu đã yêu cầu bánh. Gần như hàng ngày. Cậu đã gọi chúng, cậu
Lightwood. Vì sao cậu làm điều đó nếu cậu không muốn ăn?"
Hai gò má anh buồn phiền. "Đó là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra để
gặp em. Em sẽ không nói chuyện với tôi, không lắng nghe tôi khi tôi cố
gắng bắt chuyện với em..."
"Vậy lên cậu nói dối?" nhặt lên chiếc mũ bị rơi, Sophie nhấc chân.
"Câu có ý thức được rằng tôi có rất nhiều việc phải làm không cậu
Lightwood? Mang than và nước nóng, quét bụi, đánh bóng, lau dọn sau
khi cậu và mọi người- và tôi không hề than vãn, nhưng sao cậu lại còn
tìm thêm việc cho tôi, khiến tôi phải mang những cái khay nặng này lên
và xuống cầu thanh, chỉ để mang lên thứ cậu không cần đến?"
Gideon đứng dậy, quần áo của anh bây giờ còn nhăn nhúm hơn. "Tha
thứ cho tôi," anh nói. "Tôi đã không suy nghĩ."
"Không," Sophie nói, giận dữ đút tóc vào dưới cái mũ. "Cậu không
bao giờ làm đúng không?"
Cùng với đó, cô đi nhanh ra khỏi phòng, để Gideon nhìn theo một
cách tuyệt vọng phía sau cô.
"Tốt lắm anh trai," Gabriel nói từ trên giường, chớp chớp đôi mắt
xanh ngái ngủ về phía Gidoen.
Gideon ném một cái bánh về phía anh.
"Henry." Charlotte đi ngang qua căn hầm . Những chiếc đèn phù thủy
sáng đến nỗi trông như đang giữa ban ngày dù cô biết bây giờ đã gần nửa
đêm. Henry gập người vòng qua những chiếc bàn gỗ lớn ở giữa căn
phòng. Những thứ ghê tởm đang cháy trong một cái cốc đứng thành trên
một bàn khác, phụt ra một đám khói mùi hoa oải hương. Một mảnh giấy
lớn, loại mà người bán thịt dùng để gói hàng của họ vào, được trải rộng
trên bàn của Henry và anh viết đầy lên nó những số ai cập và phép tính