khó hiểu, lẩm bẩm với bản thân khi anh đang viết vội. " Henry, anh yêu,
anh không mệt sao?Anh đã ở dưới đây bốn tiếng rồi."
Henry nhìn lên, đẩy đôi kính anh đeo khi làm việc lên mái tóc hoe
vàng. "Charlotte!" anh dường như kinh ngạc, nếu không nói là rùng
mình, khi nhìn thấy cô; chỉ có Henry, Charlotte nghĩ, mới kinh ngạc khi
thấy vợ trong nhà mình. "Thiên thần của anh. Em đang làm gì vậy? Ở
đây lạnh lắm. Nó không tốt cho em bé."
Charlotte cười, nhưng cô không từ chối khi Henry vội vã đi đến và
trao cô một cái ôm dịu dàng. Kể từ khi anh biết họ sắp có con, anh đối
xử với cô như một món đồ sứ. Anh đặt một nụ hôn lên mái tóc và cúi
xuống để nghiên cứu khuôn mặt cô. "Thực ra em trông hơi xanh xao. Có
lẽ em nên bảo Sophie mang lên một ít nước bò băm lên phòng hơn là
một bữa ăn nhẹ. Anh sẽ đi và..."
"Henry. Chúng ta đã quyết định sẽ không có bữa nhẹ hàng giờ trước-
sandwich đang được mang đến từng phòng. Jem còn quá yếu để ăn và
hai chàng trai nhà Lightwood thay đổi quá nhiều. Và anh biết Will như
thế nào khi Jem không được khỏe. Và tất nhiên Tessa cũng vậy. Thật sự
là, cả ngôi nhà này đang chia ra thành từng mảnh."
"Sandwich?" Henry nói, người dường như coi nó là trọng tâm trong
lời nói của Charlotte, và trông có vẻ thòm thèm.
Charlotte mỉm cười. "Có cho anh ở trên tầng đấy Henry, nếu anh có
thể đi ra khỏi đây. Em nghĩ rằng mình không nên gắt gỏng với anh- em
vừa đọc qua nhật kí của Benedict, chúng khá là thú vị- nhưng anh đang
nghiên cứu cái gì đấy?"
"Một cánh cổng," Henry hăm hở nói. "Một cách để di chuyển. Thứ
mà có thể đưa một Thợ săn bóng tối từ nơi này đến nơi khác trên trái đất
chỉ trong vài giây. Những cái vòng của Mortmain đã khiến anh nảy ra ý
tưởng này."