Sophie sau đó đến và mang đồ ăn đi, cô cười với Tessa. "Rũ gối cho
cậu ấy," cô thì thầm gợi ý và Tessa đã hoàn thành nó, dù Jem trông khá
ngạc nhiên trước sự rối rít của cô. Tessa chưa bao giờ ở trong phòng
người bệnh. Chăm sóc khi anh trai say rượu là việc duy nhất cô từng
làm. Cô không phiền khi bây giờ người đó là Jem, không ngại ngồi
xuống nắm tay khi anh thở nhẹ nhàng, đôi mắt nửa nhắm, hàng lông mi
rung rung ngược lại với đôi gò má.
"Không được anh hùng cho lắm," bỗng dưng anh nói với giọng đều
đều mà không mở mắt.
Tessa nghiêng về phía trước. Cô đã trượt những ngón tay mình về
phía tay anh trước đó, đôi bàn tay nắm lấy nhau đặt trên giường. Những
ngón tay anh lành lạnh trong bàn tay cô, mạch đập chầm chậm. "Ý anh là
gì?"
"Hôm nay," anh thấp giọng nói, và ho. "Ngã sụp và ho ra máu khắp
nhà Lightwood..."
"Nó chỉ góp phần cho quang cảnh của ngôi nhà thôi." Tessa nói.
"Bây giờ em như Will vậy." Jem uể oải mỉm cười. "Em đang thay đổi
vấn đề, giống như cậu ấy."
"Tất nhiên rồi. Giống như em sẽ không nghĩ về anh ít hơn dù anh bị
ốm; anh biết em sẽ không mà. Và hôm nay anh khá là anh hùng đấy. Dù
Will đã nói trước rồi." Cô nói thêm. "rằng anh hùng đều có cái kết không
tốt, và anh ấy không thể tưởng tượng được vì sao anh cũng muốn trở
thành anh hùng."
"À." Jem nắm chặt tay cô rồi thả ra. "Ừm, Will nhìn vấn đề từ cái
nhìn của anh hùng đúng không? Nhưng với chúng ta, đó là một câu trả
lời dễ dàng."
"Vậy sao?"