QUÁN GÒ ĐI LÊN - Trang 107

Thấy con Cúc nhìn mình hí ha hí hửng, Cải đâm lúng túng:

- Ừ. Chuyện đó đó.

- Chuyện nớ là chuyện chi rứa anh Cải?

Con Cúc lại hỏi, may làm sao lần này nó lại cúi xuống.

Thằng Cải hít vào một hơi và nghiến chặt răng để giữ bình tĩnh:

- Có người nhờ Cải nói với Cúc là người ta thương Cúc.

Khi nói câu đó, thằng Cải run lắm. Nó nhắm mắt quay mặt đi chỗ khác,

dỏng tai chờ nghe con Cúc chửi. Nhưng con Cúc không chửi, cũng không có

vẻ chi tức giận. Lạ hơn nữa là nó cũng không lộ vẻ thẹn thùng mắc cỡ như

mấy đứa con gái khác. Nghe có người thương mình, nó cười hí hí:

- Í, ai vậy anh Cải?

Thằng Cải nghe vậy, liền he hé mắt ngoảnh lại:

- Thằng Lâm.

Con Cúc lại "í" một tiếng nữa:

- Anh Lâm hả? Anh Lâm thương em sao ảnh không nói với em mà nhờ

anh Cải nói giùm chi rứa hè?

Lần này thì cặp mắt thằng Cải không he hé nữa mà trợn ngược lên. Nó

không ngờ con Cúc lại ngang nhiên hỏi một câu "khủng khiếp" như vậy, bèn

khụt khịt mũi:

- Thì thằng Lâm không dám nói, nó mới nhờ Cải nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.