QUÁN GÒ ĐI LÊN - Trang 108

Con Cúc chép miệng:

- Lạ quá hỉ! Thương thì nói thương chớ mắc mớ chi không nói. Thương

chớ có phải ghét đâu!

Thằng Cải trố mắt nhìn con Cúc một hồi như nhìn một quái vật rồi rụt rè

hỏi dò:

- Nó thương Cúc vậy Cúc có thương lại nó không?

Con Cúc gật đầu:

- Thương chớ!

Không hiểu sao nghe con Cúc xác nhận một cách lanh lẹ và hùng hồn, tóc

gáy thằng Cải cứ dựng đứng cả lên. Nó không tin cái sứ mạng khó khăn của

mình lại hoàn thành một cách quá sức đơn giản như vậy. Nó liếm môi, giọng

hoang mang:

- Cúc nói thiệt đó hả?

- Thiệt chớ. Hồi mô tới chừ ai thương em, em cũng thương lại hết á.

Cải giật thót:

- Bộ trước giờ nhiều người thương Cúc lắm hả?

- Nhiều lắm! - Con Cúc khoa tay một vòng - Cô Thanh nè, chị Lệ nè, chị

Kim nè, chị Lan nè, cả anh Cải nữa nè...

Con Cúc kể một lô một lốc khiến thằng Cải nghe tai mình ù ù như xay lúa.

Nó khoát tay lia lịa:

- Đủ rồi, đủ rồi! Cúc đừng kể nữa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.