QUÁN GÒ ĐI LÊN - Trang 191

Ở quán Đo Đo được một tuần, thấy thằng Lâm xí lô xí là với mấy ông Tây

bà đầm khiến tụi loi choi trong quán phục sát đất, nó cũng muốn thi thố tài

nghệ lắm.

Con Hường nghĩ ngang từ hồi lớp chín, tiếng Anh cũng lõm bõm ít nhiều.

Nó nhắm chừng "xổ" tiếng Anh để mời mấy người khách ngoại quốc đứng

lên ngồi xuống chắc chẳng khó chi. Hồi đi học, tới giờ tiếng Anh, nó chẳng

nghe đến mòn tai mấy câu "Stand up!" và "Sit down please!" đó sao!

Con Hường nôn nao chờ cơ hội trổ tài, ít nhứt cũng lấy le được với con

Cúc, hai nữa để cho tụi trong quán biết rằng tuy phụ trách việc rửa chén

nhưng nó là đứa có học hành đàng hoàng, chớ coi khinh nó mà lầm.

Con Hường chờ riết, chờ riết, rồi dịp may cũng tới.

Đó là hôm một đôi vợ chồng Tây bước vô quán, gặp lúc thằng Lâm bận

rộn phục vụ đám thực khách nhí nhố đang ngồi ở dãy bàn kê ngoài hiên.

Hai vợ chồng bước vô bên trong, kéo ghế ngồi xuống, đảo mắt dòm dáo

dác.

Đang lấp ló trong bếp, thấy vậy, con Hường mừng rơn bay ra liền.

Ông Tây thấy có người trờ tới, đưa tay ngoắt lia.

Nhưng con Hường không tiến lại ngay. Tiến lại ngay, gật gật đầu rồi chạy

vô kêu con Cúc làm thức ăn bưng ra thì xoàng quá. Nó phải oai hơn thằng

Lâm mới được.

Con Hường nhìn lòng vòng, tính kiếm một cái ghế ngồi nói chuyện với

ông Tây cho đám con Lệ con Cúc lác mắt chơi.

Nhưng trong quán chẳng có cái ghế nào trống, chỉ còn cái ghế thấp tè,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.