QUÁN GÒ ĐI LÊN - Trang 196

Tới bữa thứ ba, một ông khách xứ Quảng đứng lên khỏi bàn, bô bô:

- Ở xứ tui, người ta đâu chỉ nói "ôm" thành "ơm". Còn nói "am" thành

"ôm" nữa chứ! Cho nên tui có bài thơ ni tặng lại nhà thơ Tường Linh!

Rồi ông đọc, giọng sang sảng:

- Rứa mới kêu là chất Quảng Nôm

Ăn hòn nói cục chẳng thôm lôm

Có chàng công tử quê Đà Nẽng

Cưới ả Thúy Kiều xứ Phú Côm

Cha vợ đến thăm chào trọ trẹ

Mẹ chồng không hiểu nói cồm rồm

Thêm ông hàng xóm người Hà Nội

Chả hiểu mô tê cũng tọa đồm.

Khách là nhà thơ Tú Rua, người Hòa Vang. Tú Rua đọc tới đâu, khách

trong quán cười bò tới đó. Và khi ông đọc xong thì "cử tọa" vỗ tay hoan hô

rần rần. Con Cúc đứng trong bếp ngó ra, tiếc hùi hụi không có nhà thơ Tường

Linh ngồi đó.

Ngay tối đó, bài thơ của Tú Rua được thằng Lâm nắn nót chép lại và dán

lên vách, kế bài thơ của Tường Linh.

Cả hai bài thơ đặc giọng "nước mắm Nam Ô nguyên chất" này nhanh

chóng trở thành "di sản văn hóa" của quán Đo Đo, nơi các thực khách ăn

xong thường nấn ná đứng khề khà thưởng lãm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.