QUẦN JEANS MAY MẮN - Trang 164

rộng từ hông xuống đùi.

“Ôi, cái gì thế kia?” Tibby hỏi.

Bailey ném cho nó một cái nhìn sắc lẻm kiểu “Đừng có mà hỏi, đừng có

mà nói” và kéo Cái quần lên. Mặc dù cái quần lúc nào cũng kỳ diệu, trông
nó lại khá rộng đối với Bailey. Cô bé nhỏ quá. Dù sao thì cô bé trông cũng
vui vẻ, và cô kéo phần ống quần nhăn nhúm trùm lên chân.

“Ổn chứ?” Tibby hỏi.
“Rất ổn,” Bailey nói, ngồi lại vào chiếc ghế.

Tibby giữ chặt chiếc camera và bấm nút Bật. Qua ống kính, nó có thể thấy

Bailey hơi khác một chút. Làn da mỏng, gần như trong suốt quanh mắt cô bé
có vẻ tím bầm và xanh. “Vậy hãy kể cho chị nghe mọi việc,” Tibby nói,
không chắc Bailey có muốn kể lại không, lo ngại một cách bản năng về việc
hỏi những câu hơi thẳng thắn quá.

Bailey duỗi đôi chân trần lên chiếc ghế, đặt cánh tay lên đầu gối khẳng

khiu của mình và áp lòng bàn tay vào cằm. Ánh sáng chiếu xiên qua cửa sổ
khiến tóc cô bé ánh lên rạng rỡ.

“Cứ hỏi em bất kỳ điều gì cũng được,” Bailey thách thức.

“Em sợ điều gì?” Câu hỏi vọt ra khỏi miệng Tibby trước khi nó kìm lại

được.

Bailey nghĩ một lúc. “Em sợ thời gian,” cô bé trả lời.
Cô bé đã rất dũng cảm, không nao núng trước ống kính to tướng của chiếc

camera. Không có gì là ngượng ngập hay cứng nhắc ở Bailey cả. “Em muốn
nói rằng, em sợ không có đủ thời gian,” cô bé giải thích. “Không đủ thời
gian để hiểu người khác xem họ thật sự là ai, hoặc để chính mình được mọi
người hiểu. Em sợ những đánh giá vội vàng và những sai lầm mà ai cũng
gặp phải. Không thể giải quyết chúng nếu không có thời gian. Em sợ phải
nhìn thấy những bức ảnh chụp chớp nhoáng chứ không phải là những bộ
phim.”

Tibby nhìn cô bé không tin nổi. Nó kinh ngạc vì khám phá ra khía cạnh

mới này của Bailey, cô bé Bailey triết-lý-già-trước-tuổi này. Liệu bệnh ung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.