Cậu ta gật đầu. “Tớ biết. Tớ đã đến thăm cô bé vào giờ ăn trưa.” Bỗng
nhiên cậu ta có một ý tưởng. “Chờ một chút. Tớ muốn cho cậu xem cái
này.” Cậu ta rút ra một cái bị xác xơ. “Tớ có cái này cho cô bé.”
Tibby nhìn. Đó là một chiếc máy chơi game Sega Dreamcast và một đĩa
trò chơi Chiến binh Rồng, phiên bản chơi ở nhà của Chúa Rồng. “Không
hay như trò thật,” cậu ta giải thích, “nhưng nó sẽ giúp cô bé tập chơi.”
Tibby cảm thấy nước dâng lên trong mắt. “Con bé sẽ thích đấy,” nó nói.
Sau đó, khi Tibby đi bộ dọc đường Old Georgetown, nó vẫn còn phấn
khích với việc chơi trò Chúa Rồng. Nó thật sự đã nghĩ về bàn 8 của trò chơi.
Đó là lần đầu tiên sau nhiều ngày nó cảm thấy thực sự trông đợi cái gì đó.
Nó vừa bước vừa nghĩ, có lẽ Brian McBrian đã chạm tới một điều gì đó
quan trọng. Có lẽ hạnh phúc không cần phải xuất hiện trong những hoàn
cảnh vĩ đại, đầy nước mắt, và khi tất cả mọi việc trong đời đều hoàn hảo. Có
lẽ đó là sự nối kết của rất nhiều những niềm vui nho nhỏ. Việc đi dép và
xem thi Hoa hậu chẳng hạn. Ăn một chiếc bánh sôcôla với kem vani. Chơi
Chúa Rồng đến bàn 7 và biết rằng còn có hai mươi bàn nữa để chơi.
Có lẽ hạnh phúc chỉ là một vấn đề về những khoảnh khắc vui sướng - đèn
giao thông báo hiệu “Đi” ngay khi bạn bước đến đó - và những khoảnh khắc
không vui lắm - cái mác làm ngứa ngáy ở phía sau cổ áo chẳng hạn - những
gì xảy ra với một con người trong một ngày. Có lẽ tất cả mọi người đều có
cùng một cách đo hạnh phúc nào đó trong mỗi ngày.
Có lẽ chẳng quan trọng mấy nếu bạn là một người khỏe mạnh nổi tiếng
thế giới hay một kẻ lập dị đau đớn. Có lẽ chẳng quan trọng gì nếu bạn của
bạn có lẽ đang hấp hối.
Có lẽ bạn sẽ phải vượt qua điều đó. Có lẽ đó là tất cả những gì bạn có thể
yêu cầu.
Đó là bữa sáng cuối cùng nó ăn cùng Bapi, buổi sáng cuối cùng của nó ở
Hy Lạp. Trong sự bối rối điên rồ khiến nó thức đến sáng, nó đã soạn hẳn
một bài hội thoại tiếng Hy Lạp cho nó và Bapi để kết thúc một mùa hè tuyệt