vời. Bây giờ thì nó đang nhìn ông vui vẻ ăn món bột ngũ cốc của mình, chỉ
chờ thời điểm thuận tiện để bắt đầu.
Ông ngước lên nhìn nó một chút và mỉm cười, và nó nhận ra có điều gì đó
rất quan trọng. Đó là điều dĩ nhiên cần phải thế. Đó là cách cả hai ông cháu
đều thích. Mặc dù hầu hết mọi người đều cảm thấy được gắn kết và dễ chịu
với những cuộc nói chuyện, Lena và Bapi lại là hai người không như thế. Họ
gắn kết với nhau bởi thói quen ăn ngũ cốc buổi sáng cùng nhau.
Nó bỗng nhiên quên sạch lời hội thoại đã chuẩn bị và quay lại với món
ngũ cốc của nó. Vào một lúc nào đó, khi nó cúi xuống uống sữa, ông nội
vươn tay ra đặt lên tay nó “Cháu gái của ông,” ông nói.
Và Lena biết rằng nó chính là cháu của ông.
Hai ngày sau Tibby ngồi ở vị trí thường lệ của nó trên giường Bailey, và
nó biết tình trạng của Bailey đang xấu đi. Bailey không có vẻ gì sợ hãi hay
nghiêm trang, nhưng các y tá và hộ lý đều có vẻ đó. Họ cụp mắt xuống mỗi
khi Tibby nhìn thẳng vào họ.
Bailey chơi Chiến binh Rồng trong khi bố cô bé ngủ trong một chiếc ghế
cạnh cửa sổ. Cô bé lại nằm xuống, đặt đầu lên gối, rõ ràng cần được nghỉ.
“Chị chơi hộ em nhé,” cô bé yêu cầu Tibby.
Tibby gật đầu và tiếp nhận trò chơi.
“Khi nào thì các bạn chị quay về?” Bailey hỏi bằng một giọng ngái ngủ.
“Carmen thì về rồi. Lena và Bridget tuần sau sẽ về.”
“Hay rồi,” Bailey nói. Mắt nó đang nhắm lại.
Tibby nhận thấy hôm nay có hai màn hình nhấp nháy trong phòng.
“Brian thế nào?” Bailey hỏi.
“Cậu ta tuyệt lắm. Cậu ta giúp chị chơi đến bàn 10,” Tibby nói.
Bailey mỉm cười. Cô bé nhắm mắt lại. “Anh ấy là một anh chàng hay,” cô
bé lẩm bẩm.
Tibby bật cười, nhớ lại câu nói của mình. “Đúng thế. Em đã đúng và chị
đã sai. Như mọi khi.”