QUẤN LẤY KHÔNG BUÔNG - Trang 87

Tinh Nhan mơ màng nghe giọng nói của anh, ngoan ngoãn nghe theo.

Anh một tay nâng mông cô một tay đỡ lấy sau lưng cô, bế cô lên như

đang bế em bé.

Cả người Tinh Nhan dán lên anh, mặt chôn vào cổ anh, trông vô cùng

ủ rũ, vì sợ cô té nên Dung Ngọc ôm chặt cô suốt đoạn đường.

Quay đầu lại nhìn chị Hứa gật gật đầu, ý bảo mình có thể theo kịp.

Chị Hứa thấy bóng anh càng ngày càng xa, ngẩn người tại chỗ.

Thế này mới tốt.

Chị đi theo bọn họ, đến cửa xe, chị Hứa nhìn ảnh đế Dung đang ôm

người không buông ở hàng ghế phía sau, khóe miệng co rút, tự giác ngồi
vào ghế lái.

...May mà chị đã có bằng lái.

Không lâu sau.

Thấy ảnh đế Dung như thế, chị Hứa bất đắc dĩ nhìn nhìn, anh lại tin

tưởng chị như thế, vậy mà cũng dám để chị lái xe.

...

Lúc Tinh Nhan thức dậy đã đến giữa trưa.

Ánh nắng gay gắt xuyên qua màn cửa như thiêu như đốt, cô vuốt mái

tóc, muốn ngồi xuống, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo.

"Dậy rồi hả?" Có người đỡ eo cô ngồi xuống.

"Dung Ngọc." Cô gọi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.