Có vấn đề gì với quảng cáo? | 299
đuổi). Chúng tôi không cảm thấy “có tính chất lật đổ” khi viết quảng
cáo cho kem đánh răng. Nếu chúng tôi làm tốt, trẻ em có thể không
phải thường xuyên đến gặp nha sĩ.
Tôi không cảm thấy “tội lỗi” khi tôi viết quảng cáo cho Puerto
Rico. Quảng cáo đã giúp thu hút công nghiệp và khách du lịch đến
đất nước luôn trong tình trạng đói kém trong 400 năm.
Tôi không nghĩ rằng mình đang “tầm thường hóa” khi viết
quảng cáo cho Quỹ Bảo vệ
iên nhiên Quốc tế (WWF).
Các con tôi rất biết ơn tôi khi tôi viết một quảng cáo cứu giúp
chú chó của chúng thoát khỏi tay những kẻ săn trộm chó.
Không ai cho rằng báo in là xấu vì nó thường được dùng để
in sách báo khiêu dâm. Báo in cũng được dùng để in Kinh
ánh.
Quảng cáo chỉ xấu khi nó quảng cáo những thứ có hại. Không ai
tôi biết trong ngành lại quảng cáo nhà thổ, và một số người từ chối
quảng cáo rượu và thuốc lá.
Các nhà kinh tế cánh tả, thậm chí còn vui mừng chụp lấy tai
họa từ bàn tay của Chúa, cho rằng quảng cáo dụ dỗ người ta phung
phí tiền bạc vào những thứ họ không cần. Những người xa hoa quyết
định thứ bạn cần là ai? Bạn có cần một chiếc máy rửa chén? Bạn có
cần thuốc khử mùi? Bạn có cần một chuyến đi tới Rome? Tôi không
hề thấy cắn rứt lương tâm khi thuyết phục các bạn rằng các bạn cần
những điều này. Những người ưu tú của thuyết Can-vin không biết
rằng việc mua sắm có thể là một trong những thú vui vô hại của cuộc
sống, cho dù bạn có cần chúng hay là không. Bạn còn nhớ niềm vui
sướng khi mua chiếc xe đầu tiên? Hầu hết mọi người đều thích các
quảng cáo qua cửa kính trưng bày, dù để mua bán hay chỉ để trưng
bày. Tôi đã khảo giá quảng cáo cho các ngôi nhà ở miền quê trong 40
năm, và cuối cùng cũng tiết kiệm tiền để mua một ngôi nhà.
Không phải tôi không biết rằng quảng cáo trên báo được nhiều
người đọc hơn bất kỳ một khoản mục nào khác. Năm 1963, khi tất cả