QUẢNG CHÂU ÁN - Trang 118

Khi họ đã ra đến sân, Địch Công nở nụ cười và nói:

“Đừng bận tâm đến tính tình nóng nảy của thượng cấp, Bảo Thứ sử à! Bản
thân ta cũng chưa bao giờ có tâm trạng tốt vào lúc sáng tinh mơ như vậy!”
Khi Thứ sử trao cho Địch Công một nụ cười biết ơn, ông tiếp tục nói, “Đô
đốc dường như rất mẫn cán với chức trách của mình. Ông ấy thường cải
trang vi hành quanh thành, ta cho là vậy, để có cảm nghĩ riêng về tình hình
quanh đây.”

“Chưa bao giờ, thưa đại nhân! Ngài ấy là một nam nhân kiêu căng, luôn cho
rằng làm vậy là tự hạ thấp bản thân! Rất khó để làm vừa lòng ngài ấy, thưa
đại nhân. Vì bản thân hạ quan lớn tuổi hơn ngài ấy nhiều, và có rất nhiều
kinh nghiệm, nên hạ quan cảm thấy công việc của mình ở đây không được…
à… thỏa đáng cho lắm. Hạ quan đã phục vụ ở đây năm năm rồi, thưa đại
nhân. Vị trí gần đây nhất của tiểu nhân là Huyện lệnh của một huyện thuộc
Sơn Đông, quê hương của mình. Do đã thực thi chức trách khá tốt ở đó nên
hạ quan mới được cất nhắc tới Quảng Châu. Khi tới đây, hạ quan đã gặp vấn
đề trong việc học tiếng Quảng Châu, và nếu được phép nói thì hạ quan cho
rằng mình hiểu rất tường tận các sự vụ của địa phương này. Đô đốc đại nhân
nên tham khảo ý kiến của hạ quan trước khi đưa ra quyết định, thực đó.
Nhưng ngài ấy là một người cực kỳ cứng nhắc, ngài ấy…”

“Chỉ trích sau lưng quan trên được coi là hành vi không phù hợp đối với một
quan viên đó.” Địch Công lạnh lùng ngắt lời y. “Nếu có than phiền gì, ông
có thể trình lên Bộ Lại một cách đường đường chính chính. Bản quan muốn
ông tháp tùng ta đi gặp Lương Phổ tiên sinh ngay bây giờ. Ta muốn tham
khảo thêm ý kiến của tiên sinh ấy. Hãy sẵn sàng sau bữa điểm tâm sáng
khoảng nửa canh giờ.”

Thứ sử lặng lẽ đưa Địch Công về tới phòng nghỉ, tại đó y cúi đầu cáo biệt và
rời đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.