QUẢNG CHÂU ÁN - Trang 116

tấu đề nghị phải hạn chế họ trong những khu vực đặc biệt. Ta vừa mới bắt
đầu tra xét những sự vụ liên quan đến người Đại Thực. Sau đó cũng sẽ tới
những nhóm người khác, chẳng hạn như Ba Tư và…”

“Điều đó hoàn toàn không cần thiết!” Đô đốc đột ngột ngắt lời. Rồi ông ta
cắn môi và nhanh chóng nói thêm, “Thưa đại nhân, ý của hạ quan là những
người Ba Tư đó khá là… ổn, và cũng không có quá vài chục người. Tử tế,
có học thức, tất cả bọn họ đều thế.”

Địch Công nghĩ gương mặt Đô đốc càng lúc càng tái nhợt. Nhưng cũng có
thể là do ánh sáng còn chập choạng. Ông chậm rãi nói:

“Thế à, ta muốn thấy một bức tranh tổng thể, ông biết đó.”

“Hãy cho phép hạ quan được trợ giúp ngài, thưa đại nhân!” Đô đốc hăm hở
nói. “A, Bảo Thứ sử đây rồi!”

Thứ sử Bảo Khoan đang cúi mình hành lễ nơi bậc thềm của ngôi đình, rồi lại
tiếp tục cúi mình lần nữa, thậm chí còn thấp hơn lần đầu khi y bước vào bên
trong. Khuôn mặt đượm vẻ lo âu, y nói với Đô đốc:

“Ngàn lần xin thứ tội, thưa đại nhân! Nữ nhân hỗn xược đó, ả đã không xuất
hiện! Hạ quan không thể tưởng tượng được tại sao ả lại…”

“Và ta cũng không thể hình dung được”, Đô đốc lạnh lùng ngắt lời y, “tại
sao ông không đảm bảo rằng những kẻ đó đáng tin trước khi nghĩ đến việc
giới thiệu bọn chúng với ta. Ôi, giờ thì ta đang bận việc với Địch đại nhân,
ông…”

“Hạ quan không biết phải dùng từ ngữ nào để thể hiện niềm hối hận, thưa
đại nhân.” Thứ sử rầu rĩ nói, sốt ruột thanh minh cho bản thân mình. “Nhưng
vì hạ quan biết ngài đam mê chơi dế, và bởi chuyết kinh

*

nói rằng nữ nhân

đó có kiến thức lạ thường về chúng…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.