QUẢNG CHÂU ÁN - Trang 114

Tiến gần đến gian tiểu đình, qua khung cửa sổ ông nhìn thấy tấm lưng của
một nam nhân cao ráo, đang cúi người qua một chiếc bàn. Ông thầm nghĩ
mình nhận ra bờ vai tròn này. Lúc bước lên bậc thềm, ông chú ý thấy nam
nhân này đang ngắm nhìn chăm chú chiếc lọ sứ nhỏ màu lục đặt trước mặt.
Rõ là ông ta nghe thấy tiếng bước chân của Địch Công, vì ông ta đã cất lời,
mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc lọ:

“Cuối cùng thì ngươi đây rồi! Hãy ngắm nhìn anh bạn cao lớn này ở đây
đi!”

“Buổi sớm tốt lành.” Địch Công nói.

Đô đốc nhìn lên, mày cau lại sửng sốt. Nhận ra vị khách vừa đến là ai, ông
ta nhanh chóng đứng dậy và lắp bắp:

“Xin thứ lỗi, thưa đại nhân! Hạ quan… Hạ quan thực sự không…”

“Vẫn còn quá sớm cho những lễ nghi mà!” Ông mệt mỏi ngắt lời. “Ta không
ngon giấc, và chỉ ra ngoài tản bộ buổi sáng thôi.” Ngồi vào chiếc ghế còn
lại, ông nói thêm, “Ngồi đi! Ông có gì trong chiếc lọ kia vậy?”

“Chiến binh xuất sắc nhất của hạ quan đó, thưa đại nhân! Ngài hãy xem đôi
chân mạnh mẽ, rắn chắc này đi! Chẳng phải cậu chàng rất đẹp mã hay sao?”

Địch Công chồm về phía trước. Ông nghĩ con dế bự này giống hệt như một
con nhện đen kinh tởm.

“Một cậu chàng khá đó!” Ông nhận xét, lại ngồi xuống ghế. “Tuy nhiên ta
phải thú nhận mình chỉ là người ngoài. Ngự sử đại nhân vừa đến Quảng
Châu vài tuần trước đó - ngài ấy mới là một người đam mê thật sự!”

“Hạ quan đã có vinh dự được cho ngài ấy xem bộ sưu tập của mình.” Đô
đốc tự hào nói. Nhưng sau đó gương mặt ông ta lại chùng xuống. Trao cho
Địch Công một cái nhìn e dè, ông ta tiếp tục nói, “Ngài ấy đã che giấu danh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.