QUẢNG CHÂU ÁN - Trang 117

Tiếng khiêm nhường để nói về vợ mình trước mặt người khác.

Trước khi Đô đốc cho Thứ sử lui ra, Địch Công mau lẹ nói:

“Ta không biết là còn có những nữ nhân chơi dế nghiệp dư đó. Ta đoán là nữ
nhân đó buôn bán loại côn trùng này, phải vậy không?”

“Thưa đại nhân, quả đúng là như vậy.” Thứ sử nói, đầy vẻ cảm kích về sự
xen ngang này. “Chuyết kinh nói rằng nữ nhân ấy có con mắt cực kỳ tinh
tường có thể nhìn ra dế tốt. Ồ, trong trường hợp cụ thể này thì dùng từ ‘mắt’
là sai, vì ả đó bị mù.” Y tiếp tục nói với Đô đốc, “Hôm qua, khi hạ quan bẩm
báo với ngài, thưa đại nhân, chuyết kinh đã lệnh cho ả có mặt tại đây vào lúc
bình minh, trước giờ tiếp kiến buổi sáng của ngài, để có thể chỉ tốn ít thời
gian quý báu của ngài mà thôi…”

“Bản quan muốn có địa chỉ nơi ở của ả, Bảo Thứ sử.” Địch Công ngắt lời y.
“Kiếm một vài chú dế đem về như là quà lưu niệm ở Quảng Châu cũng có
thể là một ý hay đó chứ.” Yêu cầu này dường như còn khiến Thứ sử bối rối
hơn nữa. Y lắp bắp:

“Hạ quan… Hạ quan đã hỏi chuyết kinh về nơi ở của nữ nhân bán dế, nhưng
chuyết kinh nói mình không biết… Nàng mới chỉ gặp ả kia một lần duy nhất
trong chợ. Nàng đã rất ấn tượng trước sự tận tâm chân thành của ả với
những con dế mà ả…”

Thấy Đô đốc đang bắt đầu tức đỏ mặt tía tai và sắp sửa mắng cho Thứ sử
một trận dữ dội, Địch Công vội ra tay cứu nguy.

“Không quan trọng đâu, thật sự là vậy. Thôi, ta quay về phòng của mình
đây.” Ông nhổm dậy và nói nhanh với Đô đốc, lúc này cũng đang đứng lên,
“Không, đừng bận tâm! Bảo Thứ sử sẽ dẫn đường cho bản quan.”

Ông bước xuống hoa viên, theo sau là Bảo Thứ sử đang hoang mang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.