QUẢNG CHÂU ÁN - Trang 145

HỒI 13

Xét manh mối, Địch Công suy đoán
Xem phong thư, quan án giật mình

Kiều Thái đến Đô đốc phủ sớm hơn một canh giờ, ngay sau khi Địch Công
lên đường đến viếng thăm Lương Phổ. Tổng quản đưa y vào gian sảnh ở bên
dãy phòng mà Địch Công đang cư ngụ.

Khi nha dịch trong Đô đốc phủ bẩm với Kiều Thái rằng Địch Công đến trưa
mới quay trở về, y liền đến bên chiếc trường kỷ bằng gỗ đàn hương, tháo
giày rồi quăng mình xuống chiếc gối mềm mại. Y định chợp mắt một giấc
ngon lành.

Nhưng dù mệt mỏi đến rã rời, y vẫn không thể nào ngủ được. Kiều Thái trở
mình một lúc rồi mới chìm dần vào trong giấc ngủ. “Ngươi đã hết đa cảm ở
độ tuổi này rồi sao, tên ngốc trời đánh nhà ngươi!” Y giận dữ tự nhủ. “Thậm
chí còn không thèm véo mông cặp sinh đôi trắc nết ở Nghê gia, khi họ thực
sự đòi như thế! Và chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với lỗ tai trái của mình
vậy?” Y đút ngón út vào và ngoáy mạnh, nhưng tiếng ù ù vẫn còn. Rồi y cố
gắng định vị âm thanh đó. Nó phát ra từ ống tay áo trái.

Y mò mẫm vào bên trong và lấy ra một bọc nhỏ khoảng một phương thốn
được gói gọn gàng bằng giấy đỏ. Mấy chữ trên đó được thảo bằng một nét
viết tay mảnh và ngoằn ngoèo: Gửi Đào đại nhân. Thư riêng.

“Vậy là thư từ nữ nhân ấy!” Y lẩm bẩm. “Chắc hẳn là của thiếu phụ đã đâm
sầm vào ta trước nhà của thuyền trưởng. Nữ nhân trơ tráo và nhanh tay đó
đã nhét thứ này vào ống tay áo của mình. Nhưng làm thế nào mà nàng ta biết
mình sẽ đến thăm họ Nghê nhỉ?”

Y đứng dậy, đi đến lối ra vào của gian sảnh. Kiều Thái đặt gói đồ lên bàn sát
tường ở đó, càng xa án thư của Địch Công càng tốt. Sau đó, y trở về chiếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.