QUẢNG CHÂU ÁN - Trang 176

Địch Công đứng dậy. Khi họ Diêu thấy ông bước qua nguyệt môn, y lại bật
dậy khỏi ghế.

“Đợi bản quan ở trong kiệu bên ngoài.” Địch Công nói xẵng với y, sau đó đi
tiếp vào phòng trà.

Thuyền trưởng Nghê Thiên Tế đang ở đó nói chuyện với Kiều Thái và Đào
Cam. Thi thể đã được chuyển đi. Đào Cam hăm hở nói:

“Tên sát nhân đã đột nhập vào từ mái nhà, thưa đại nhân! Cạnh cửa sổ này
có một cây cao vươn tới mái hiên của tầng hai. Thuộc hạ thấy vài nhánh cây
vừa bị gãy.”

“Vậy là việc này đã xác thực rồi!” Địch Công nói và quay sang Nghê Thiên
Tế, “Bảo phu nhân đã bị những tên cướp sát hại. Quan hệ của ngươi với
nàng ấy đã đi đến một kết thúc bi đát - như đã dự đoán, không sớm thì muộn
thôi. Không ích gì trong việc cố gắng duy trì tình bằng hữu với một thiếu
phụ đã có gia thất, thuyền trưởng à.”

“Chuyện này thì khác, thưa đại nhân.” Thuyền trưởng lặng lẽ nói. “Phu quân
bỏ bê nàng ấy và họ không có nhi tử. Nàng không có lấy một ai để có thể trò
chuyện thực lòng cả.”

“Ngoại trừ nữ bằng hữu mù lòa của nàng ta.” Địch Công cộc lốc bình phẩm.

Nghê Thiên Tế trao cho ông một ánh nhìn trống rỗng. Rồi hắn lắc đầu.

“Không, nàng chưa bao giờ nhắc đến một nữ nhân mù nào cả, thưa đại nhân.
Nhưng ngài đã đúng về việc thảo dân phải chịu trách nhiệm về tất cả chuyện
này. Vì thảo dân đã rời bỏ nàng chẳng một lời từ biệt sau một cuộc tranh cãi
ngớ ngẩn vài năm trước. Thảo dân đã tham gia một chuyến hải trình dài, dự
định sẽ trở lại sau vài tháng. Nhưng thảo dân đã gặp thời tiết xấu, thuyền bị
đắm gần một hòn đảo nọ và mất hơn một năm mới trở về được nơi đây.
Nàng đã chấm dứt quan hệ với thảo dân và thành thân với họ Bảo. Sau đó,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.